Quan Thuật

Chương 1285: Ba vị tướng quân làm đạo tặc




- Chuyện nhỏ, bất luận thế nào, bị bắt là chuyện đáng xấu hổ. Bát Quái Môn có hơn một ngàn năm lịch sử, không thể coi thường được.

Thiết Chiêm Hùng vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nói, cơ mặt anh ta bị thuốc làm cho nổi hết lên.

Mà hình tượng đồng chí Diệp Phàm lại thiên hướng nữ tính, Lang Phá Thiên lại như biến thành một nho sinh, đến Diệp Phàm cũng cảm thấy có chút quái dị.

Thuốc biến cơ mặt của Tổ khoa học Năng lượng của tổ đặc nhiệm A cũng thật sự thần kỳ. Hiện tại đều bị ba vị tướng quân dùng làm công cụ để trộm cắp, không biết tướng quân Trấn sẽ có cảm tưởng gì.

- Mẹ nó, quái lạ, căn phòng kia sao lại có phân hình hồng ngoại tuyến nhỉ?

Lang Phá Thiên mắt tinh tường, chỉ nhìn qua đã phát hiện ra manh mối.

- Âm Dương sâm không phải là giấu trong viện kia chứ?

Diệp Phàm hừ nói.

- Có chút vấn đề, hay là, có người tuần tra còn làm hồng ngoại tuyến, phải cẩn thận, bước vào nhìn kỹ rồi tính sau.

Lang Phá Thiên hừ nói, ba người cẩn thận tiếp cận, phát hiện viện này cũng chẳng có gì thu hút, nhìn qua thì chỉ có hai tầng, đều là tường đất, lại rách nát, trông có vẻ rất thảm hại.

Diệp Phàm nói:

- Tôi đi trước.

- Không được, cậu hiện giờ vẫn chưa ổn, tốt nhất là để lão Lang đi trước đi.

Thiết Chiêm Hùng không đồng ý nói.

- Ha ha, hai người anh em, hai người nhìn trong bóng tối không rõ, tôi nhìn bóng tối thì như nhìn ban ngày.

Diệp Phàm tỏ thái độ, kiên quyết đi đầu.

Quả nhiên phát hiện manh mối.

Ở bên ngoài tòa viện rách nát này có một rãnh nước nhỏ, chỉ bước một cái là qua, đối với đám Diệp Phàm mà nói là chuyện quá đơn giản, tuy nhiên Diệp Phàm ngăn lại, ba người nằm phục cạnh rãnh nước quan sát cẩn thận.

- Hình như có một tuyến rào vây quanh tám nhà này.

Diệp Phàm nhẹ giọng nói.

- Tôi cảm thấy nước trong rãnh này có vấn đề, hơi bốc lên có vẻ nhàn nhạt.

Lang Phá Thiên đeo mặt nạ bảo hộ vào, nhíu mày nói.

- Tôi thử trước xem sao.

Diệp Phàm không kìm được, bèn nhặt một hòn sỏi ném qua.

- Không thấy động tĩnh gì, có lẽ là cố ý làm giả vậy thôi.

Lang Phá Thiên lắc lắc đầu nói.

Diệp Phàm thử một chút, khi sắp chạm đến rãnh nước thì có điều kỳ lạ xảy ra, trong nước không ngờ có bảy tám mũi đao bay về phía Diệp Phàm.

- Then chốt ở đây, hình như là tôi đã động vào tuyến kỳ quái đó.

Diệp phàm hừ nhẹ một tiếng, Tiểu lý đao trên tay dễ dàng đánh bại mấy mũi đao kia.

- Hai người lại đây, tôi đã đánh rơi đao phi đến rồi.

Diệp Phàm nói.

Lang Phá Thiên và Thiết Chiêm Hùng cùng lao đến, quả nhiên là có phi đao bắn ra, và đều bị Tiểu lý đao của Diệp Phàm xử lý, đối với một cao thủ phi đao như Diệp Phàm thì điều này chẳng có gì khó khăn cả.

- Còn có chút bản lĩnh, không ngờ lại có thể vượt qua được rãnh đao phi của Bát Quái Môn chúng ta.

Lúc này liền truyền đến một giọng nói lạnh lùng, không gian bỗng nhiên sáng lên, lập tức có hơn hai mươi người đều là thanh niên trai tráng cầm đao xông đến, phỏng chừng đây là đệ tử của Bát Quái Môn.

- Chính chủ đến rồi.

Lang Phá Thiên hừ nói, sau đó liền nhìn vào một ông lão râu bạc trắng, nói:

- Nghe nói quý môn có Âm Dương sâm, không biết có thể cho mượn một chút được không?

- Ông hẳn là Bạch Phác trưởng môn phải không?

Thiết Chiêm Hùng khá là lịch sự, chắp hay hỏi.

- Đúng vậy, các người đúng là to gan thật, Âm Dương sâm đương nhiên là có, tuy nhiên có thể cho các người mượn dễ dàng vậy sao?

Bạch Phác vuốt râu, cực kỳ khinh miệt nói.

- Hừ, không cho mượn cũng được, nhưng anh ta sẽ mất mạng.

Diệp Phàm đưa ra tín vật của Bạch Thủy Dương, đó là một dúm tóc.

- Cậu, không thể nào. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Bạch Phác đột nhiên trợn mắt lên, điệu bộ không tin nói.

- Cái gì cũng có thể hết.

Lang Phá Thiên liếc mắt nhòn Bạch Phác, nói.

- Có giao ra hay không? Lôi thôi làm gì. Có muốn nhận một cái chân của Bạch Thủy Dương trước không?

Thiết Chiêm Hùng hung tợn nói.

- Trước tiên hãy hỏi cây đao trong tay lão phu có đồng ý không đã.

Bạch Phác Dương không ngờ lại trở nên kiên cường, bổ qua một đao.

- Lão già này.

Diệp Phàm tung người lên, một đạp khiến cho Bạch Phác Dương phải lùi bảy tám bước, khó khăn lắm mới đứng vững lại được, đến lúc này, lão già mới hoảng sợ nhìn Diệp Phàm, có chút tin rồi.

- Có muốn cái nữa không?

Diệp Phàm hừ nói.

- Mẹ kiếp, đánh chết nó đi.

Mấy người trẻ tuổi kia liền nổi giận, lao về phía Diệp Phàm.

- Các người là đối thủ của tôi sao, đừng có nhầm.

Lang Phá Thiên chỉ đá một cái, mấy tên kia đều nằm rạp xuống đất hết.

- Tôi đếm đến 10, nếu không giao ra thì Bạch Thủy Dương…

Thiết Chiêm Hùng hừ nói, bắt đầu đếm 1…2…3…

- Khoan đã, tôi muốn nói với con tôi vài câu.

Bạch Phác Dương kêu lên, điều này rất dễ dàng làm được, bên kia Trương Hùng chỉ cần chuyển điện thoại, là truyền đến giọng nói của Bạch Thủy Dương.

- Haiz…

Bạch Phác Dương thở dài, sau đó dẫn ba người đi vào trong viện.

- Vật đó nằm ở phía dưới mạch nước ngầm, phải đi xuống mới được.

Bạch Phác Dương không chút đo dự, chỉ một lúc chum gạo lớn bên cạnh tự động mở ra, còn dùng cả một chiếc ròng rọc.

Phía dưới lộ ra một cửa động tối đen như mực, trông có chút đáng sợ.

Diệp Phàm hay tay đập vào Thiết Chiêm Hùng, lão Thiết liền hiểu, anh ta biết công lực hiện tại của mình không đủ, đi xuống cũng chẳng được việc gì.

Khẽ vỗ vai Diệp Phàm, rồi rút ra ngoài viện, không ngờ còn rút một khẩu súng trong túi ra. Lão Thiết lặng lẽ đứng canh gác ở cổng, thực ra bên ngoài vẫn còn ba bốn đệ tử, còn đại đa số đã bọ Bạch Phác Dương gọi vào trong rồi.

Bên ngoài, ánh sáng yếu ớt của bầu trời đầy sao không sao làm cho Thiết Chiêm Hùng cảm thấy thoải mái được.

Có lẽ, Bạch Phác Dương không muốn nhiều đệ tử biết, những người được ông ta giữ lại chắc chắn phải là những người có công lực mạnh nhất, lợi hại nhất.

Những người này có lẽ có thân thủ tam đẳng, một người Thiết Chiêm Hùng đối phó còn được, đối phó với hai tên thì phải dùng đến kinh nghiệm là có thể hạ được, nhưng đến bốn tên như vậy thì có lẽ lão Thiết sẽ thua.

Cho nên mới rút súng ra. Bốn tên đệ tử của Bạch Phác Dương kia nhìn thấy liền tản ra luôn, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Thiết Chiêm Hùng.

- Chỉ cần các người không làm bậy, tôi sẽ không ra tay. Nếu thật sự muốn thử khẩu súng này, tôi sẽ không ngần ngại mà cho Bát Quái Môn này tan tành đâu.

Trong túi của tôi còn rất nhiều lựu đạn, các người cứ suy xét ddi. Chúng tôi chỉ cần một chút Âm Dương sâm, không muốn giết người.

Đương nhiên, nếu các người ép thì tôi cũng không khách khí đâu. Huống chi chủ của các người đang nằm trong tay chúng tôi, muốn hắn sống thì phải tự trọng một chút.

Thiết Chiêm Hùng mặt mày dữ tợn, bốn thanh niên kia nhất thời không dám manh động.

Diệp Phàm theo Bạch Phác trước, Lang Phá Thiên đi sau, hai người cẩn thận đi xuống. Tin tưởng rằng có Bạch Thủy Dương trong tay thì ông ta chắc sẽ không dám giở trò. Tuy nhiên cũng không thể không đề phòng được, có người vì lợi ích mà sẵn sàng vứt bỏ cả máu thịt của mình.

Xuống được khoảng 10 phút, rốt cục cũng nghe được thấy tiếng nước chảy.

- Tới rồi, haiz, tổ tiên à, con có lỗi với tổ tiên rồi.

Bạch Phác Dương thở dài, ấn hòn đá trong tay một cái, ngọn đèn bên trong liền sáng lên, hóa ra còn có cả thiết bị chiếu sáng.

Một mạch nước ngầm cũng không phải rộng lắm, phỏng chừng chiều rộng cũng chỉ hai ba mươi mét, tuy nhiên dòng chảy cũng rất nhanh, chảy ào ào. Hơn nữa, bên trong còn có một luồng khí lạnh khiến người ta phải nổi da gà.

Dưới ánh sáng của ngọn đènm Diệp Phàm và Lang Phá Thiên đều có chút kinh ngạc, bọn họ phát hiện hơi nước có cả màu hồng nhạt, giống như bên trong có phấn hồng vậy.

Hơn nữa, ở một chỗ rộng đến bốn mươi mét còn có một pho tượng, toàn thân màu hồng, tuy nhiên tròng mắt lại có màu xanh giống như người Châu Âu, nhưng tóc thì màu đen, sống mũi thấp, trông như thể là người phụ nữ lai vậy, rất có khí chất.

"Quái lạ, chẳng lẽ tổ tông của Bát Quái Môn lại là nữ hay sao?"

Diệp Phàm và Lang Phá Thiên đều có ý nghĩ này.

Bạch Phác Dương cung kính dập đầu trước bức tượng.

Diệp Phàm và Lang Phá Thiên cũng không ngăn cản, dù sao cũng phải tôn trọng tổ tiên của người ta. Sau khi ông ta khấu đầu xong, Lang Phá Thiên nói:

- Vật đó đâu, chúng tôi không có thời gian đâu.

- Các người theo nơi mà tổ tiên tôi nhìn chằm chằm đó là có thể thấy.

Bạch Phác Dương lạnh lùng hừ nói, cơ thịt trên mặt ông cũng run lên, xem ra rất tiếc.

Diệp Phàm dùng đôi mắt chim ưng quan sát, quả nhiên chỗ cao tới 10 mét phía đối diện có một phiến màu hồng.

Diệp Phàm phát lực mạnh trên mặt dất, mượn lực trên vách đá để phát lực. Mầ Lang Phá Thiên lạnh lung nhìn Bạch Phác, sợ ông ta giở trò.

- Thật ra, loại Âm Dương sâm này chỉ là một loại củ cải đặc biệt thôi, đương nhiên tổ tiên chúng tôi gọi là củ cải vợ chồng, nam màu hồng, nữ màu xanh, cho nên Âm Dương sâm mới cơ nửa xanh nửa hồng. Trên kia có ba cây, hy vọng cậu có thể để lại cho chúng tôi một cây, coi như là tích chút đức, đừng để nó bị tuyệt chủng.

Bạch Phác Dương đau lòng, thở dài nói.

- Loại cây này trồng rất khó sao?

- Đương nhiên là khó rồi, bình thường cứ được bằng ngón tay lại chết đi. Muốn để nó to đến bằng nắm tay thì phải mất năm sáu mươi năm. Đến bây giờ, qua mấy trăm năm rồi nhưng chúng tôi cũng chỉ lấy 5 cây thôi. Ba cây trên này 50 năm qua vẫn không hề nhúc nhích, còn những cây mới mọc thì chết hết rồi.

Bạch phác lại thở dài.