Quan Thuật

Chương 1274: Không hiểu người này




Cổ Hoài cũng không nghiêm túc giống sự tưởng tượng của Diệp Phàm, mà là khá hòa nhã, một người trung niên ước chừng chưa đến 50 tuổi.

- Ngồi đi,

Nhìn Diệp Phàm rồi chỉ vào ghế đối diện nói, còn nói thêm:

- Uống trà gì?

- Có trà Ô Long không?

Diệp Phàm nói.

- Vậy pha trà Ô Long,

Cổ Hoài nhìn thư ký gật gật đầu, không lâu, một chén trà Ô long thơm ngát được mang vào.

- Đây là thiết La Hán chứ, ha ha

Diệp Phàm nhấp một ngụm cười nói.

- Cậu đã từng uống?

Cổ Hoài thản nhiên cười

- Thiết La Hán rất có danh tiếng, được ví là một trong bốn loại nổi tiếng nhất, hương rất đậm và lâu, hương cũng khác các loại trà khác, không quá lộ, vi thuần khiết, có vị trong miệng rất đặc biệt, hơi nồng một chút. Lá cây cũng đặc biệt. Đây là tôi nghe người ta nói, bảo sao biết vậy, vừa rồi đoán, không ngờ được là đoán đúng.

Diệp Phàm cười nói.

- Ha ha ừ, Thiết La Hán thật sự đúng là một chén trời sinh. Con người khi còn sống, khi nhìn lại quá khứ, không phải cũng nghĩ về chỗ cũ sao.

Chúng ta đều là cán bộ đảng, làm quan một lần, tạo phúc một phương. Anh mang đến rất nhiều ưu đãi, thay đổi cho địa phương từ khi nhậm chức, mặc dù rời đi rồi, người ở đó cũng nhớ kỹ anh.

Mà khi anh ngẫu nhiên nhớ lại, anh mới có thể cảm nhận được việc làm quan một lần tọa phúc cho dân chúng, bọn họ nhớ tên anh cảm giác này nghĩ lại rất sảng khoái. Đời người có đôi khi đây chính là sự thích thú.

Cổ Hoài vừa nói vừa nhìn mông lung, thật sự ẩn chứa triết lý nhân sinh sâu sắc.

- Ừ, cảm giác này tôi đã từng trải qua. Đầu tiên là khi mới tốt nghiệp được phân đến Thị trấn Lâm Tuyền huyện Ngư Dương thành phố Mặc Hương tỉnh Nam Phúc, lúc đó Khu kinh tế Lâm Tuyền là do tôi tạo nên.

Vì bốn bên của Lâm Tuyền đều có đường giao thông thông suốt, tôi đã bỏ hết sức lực gom góp trên một trăm triệu tiền vốn. Hiện tại nghĩ lại, ở đó mọi người gọi tôi là "Lộ thần", nhớ lại thì có chút xấu hổ, một chuyện nhỏ như vậy mà bọn họ mãi mãi nhớ đến tôi.

Nghe nói có bà lão còn đem tôi lên thờ ngày ngày hương khói cũng khó chịu.

Diệp Phàm thản nhiên cười nói, nhìn Cổ Hoài liếc mắt một cái. Nói thêm:

- Vừa rồi nghe trưởng ban Cổ nói chuyện, cảm nhận được rất nhiều.

Có người nói chúng ta làm chính trị để kiếm tiền, điểm này tôi không phản đối. Thật ra làm quan một lần, vừa là làm chính trị vừa là kiếm tiền, không phải cũng là thay đổi cuộc sống dân chúng sao.

Nếu một cán bộ, vừa không muốn chiến tích cũng không muốn thành tích, mà anh ta vì cái gì cũng không làm, lãnh đạo như vậy thì dân chúng đối đãi với anh ta như thế nào. Xem chừng là xem thường và mắng mỏ. Cho nên, tôi làm việc mà mình nên làm.

- Nói tốt lắm, làm việc mà mình nên làm. Tôi làm Bí thư Thành ủy thành phố Hải Châu cũng thường thường nghĩ như vậy, làm việc mình nên làm. Giống như có người nói, đi con đường của mình để cho người khác đi cùng. Đương nhiên, chúng ta không thể nhìn chính mình, cũng muốn quan tâm đến đến cảm nhận của người khác. Nhưng, chúng ta làm đúng, khi có người khác ngăn cản, chúng ta phải kiên trì với mục tiêu và lý tưởng của mình mới được. Lần này, vì sao tôi nói với cậu chuyện đó, thật ra, huyện Ma Xuyên là địa phương không xa lạ với cậu?

Cổ Hoài thản nhiên cười nói.

- Tôi đương nhiên không xa lại, thậm chí có thể nói, Ma Xuyên thường xuyên ở trong đầu tôi.

Diệp Phàm cười tự tin nói.

- Ừ, mấy ngày trước chúng ta đã đi khảo sát trấn Kim Đào của huyện Ma Xuyên. Ừ, đúng rồi, không gọi là huyện Ma Xuyên, mà gọi là thị trấn Ma Xuyên.

Nơi đó, hiện tại quả đào rất nhiều, ở giữa nhưng ngôi nhà giả cổ, mà thị trấn Ma Xuyên lại có đường giao thông thuận tiện đến ba tỉnh. Điều này cũng thúc đấy kinh tế Ma Xuyên phát triển nhanh.

Trong kế hoạch của Ma Xuyên, năm tới Ma Xuyên quyết tâm xây dựng thị trấn. Hết thảy việc này đều là vì cậu đã tranh thủ mọi phương diện.

Nghe nói tôi từ Việt Đông đến công tác, các hộ dân trồng đào đến chỗ tôi, nhất định bảo tôi mang mấy giỏ đào làm phần thưởng cho cậu. Bọn họ coi cậu là một thần thoại của Ma Xuyên, có giác quan tưởng tượng tốt, ôi…

Cổ Hoài thở dài, không lâu sau người thư ký thật sự mang đến một giỏ đào.

- Cám ơn, điều này anh còn nhớ.

Diệp Phàm cảm ơn.

- Đây là tấm lòng của nhân dân, đào này tôi sợ hỏng rồi, đã để lạnh. Không riêng gì giỏ đào, hẳn là tấm lòng của người trồng đào ở Ma Xuyên. Cán bộ đi cùng tôi đều từ Việt Đông đến, toàn bộ đều nhận được một giỏ đào đỏ tươi. Mọi người ăn quả đào nhưng không nên quên người như quả đào như cậu.

Cổ Hoài cười nói, rất vui mừng.

Quay người còn nói thêm

- Lần này Bí thư Triệu đích thân chọn cậu đến đi học nâng cao tại Trường Đảng trung ương, nhớ kỹ, lần này nói là "nâng cao" cũng không phải là bồi dưỡng. Cậu phải quý trọng cơ hội, đến chi không đổi. Cậu đi đến đó chính là đại diện cho tỉnh Việt Đông, tin tưởng cậu có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ học tập, nâng cao năng lực các mặt.

Vì là đại diện cho Việt Đông chúng ta, vì Bí thư Triệu cố gắng cho nên, cũng có ba người, thể hiện Ban Tổ chức Trung ương coi trọng tỉnh Việt Đông.

Về chức vụ của cậu cậu cũng không cần quá lo lắng. Tuy nói vì một chút hiểu lầm mà rút lại chức vụ của cậu, đến hiện tại cũng đã khôi phục.

Thật ra, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đã gửi công văn. Cậu hiện tại đã là cán bộ quy hoạch, không phải mất chức cán bộ.

Sau khi học xong về Tỉnh ủy sẽ sắp xếp công việc khác cho cậu. Hi vọng cậu có thể quẳng cục nợ, nhẹ nhàng ra trận, tranh thủ lấy bằng ưu trở về…

Cố Hoài thở dài, nói rất nhiều.

- Cám ơn Bí thư Triệu và ngài đã nhắc nhở tôi, tôi sẽ nhớ kỹ chỉ thị của lãnh đạo Tỉnh ủy, học tập tốt xong trở về tiếp tục xây dựng Việt Đông chúng ta,

Giọng Diệp Phàm không lớn nhưng thái độ rất quyết đoán, Cổ Hoài gật gật đầu.

- Cậu còn có yêu cầu gì, có thể đề xuất. Tôi biết, chuyện chức vụ của cậu lần này là cậu bị oan, tổ chức dù sao cũng phải cho cậu một lời giải thích.

Cổ Hoài nói, mặt trở nên nghiêm trọng.

- Không có, tôi rất hài lòng, chỉ cần tổ chức tin tưởng tôi, chứng minh cho tôi, tôi không còn có yêu cầu gì.

Diệp Phàm nói.

- Vậy cầu chúc cậu trở về tốt đẹp. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Cổ Hoài cười đứng lên, hai người bắt tay. Diệp Phàm tâm trạng có chút xúc động đi ra khỏi Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.

Tuy nhiên, đối với Cổ Hoài, Diệp Phàm cảm giác có chút nghi ngờ. Nghe nói người này khi còn làm Bí thư thành phố Hải Châu rất mạnh mẽ cứng rắn.

Tuy nhiên, hôm nay gặp mặt, cũng khiến cho Diệp Phàm thay đổi suy đoán đối với ông ta. Nếu hôm nay Cổ Hoài như thế thì nghi ngờ kia là không có căn cứ.

Nếu Cổ Hoài với mọi người như vậy thì bình thường. Rốt cuộc chính mình mới không bình thường. Diệp Phàm cười thoải mái, không thèm nghĩ nữa.

Vốn định đến chỗ Phó trưởng ban thư ký Kiều Báo Quốc, tuy nhiên nghĩ đến tên đáng giận kia, Diệp Phàm bỏ luôn suy nghĩ này.

Còn về quan hệ với nhà họ Kiều, Diệp Phàm xác định đối nhân xử thế như người trên cao, chờ chính mình ra hàng. Tuy nhiên, Diệp Phàm tạm thời không nghĩ chuyện này, cứ như vậy nước sông không phạm nước giếng.

Buổi tối, Diệp Phàm lên máy bay đến Bắc Kinh.

Trực tiếp đến khách sạn, rửa mặt xong nhìn mới là bốn giờ, chuẩn bị ngủ một giấc mới làm việc cho nên không đi thăm hỏi bất cứ ai. Tuy nhiên, vẫn có người đến làm phiền.

Em trai Diệp Tử Kỳ và vợ sắp cưới Tống Thiến Thiến đang ở đây, Diệp Phàm đến đây Tống Thiến Thiến đương nhiên biết. Mà anh trai cô, Tống Ninh Kiệt dẫn cha là Tống Bạch An tự mình đến thăm thông gia.

Thông gia đến đây, Diệp Phàm đành phải xốc lại tinh thần, hai bên ngồi trong phòng trò chuyện không mặn không nhạt một ít chuyện không quan trọng.

Tổng thể mà nói, Diệp Phàm thái độ là chủ nhân, mà người nhà họ Tống nhìn thấy năng lượng của Diệp Phàm lúc này có vẻ có chút cẩn trọng. Tống Ninh Kiệt thậm chí có vẻ khá cung kính.

- Ông thông gia, chuyện của cậu quyết định rồi phải không?

Diệp Phàm hỏi Tống Ninh Kiệt.

- Phó Bí thư Mai làm việc năng xuất rất cao sau nửa tháng mới phê xuống dưới. Tôi hiện tại đảm nhiệm chức Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ Quận ủy, chức vị cấp bậc đều lên. Tuy nhiên, tuy nhiên..

Tống Ninh Kiệt nói xong nhìn em gái Tống Thiến Thiến một cái, giống như có lời khó nói. Chỉ là Tống Ninh Kiệt ngại mở miệng nhờ người khác, dù sao không thể chuyện gì cũng nhờ người ta.

- Anh hai, anh trai em làm Phó cục trưởng làm hay không làm cũng không khác lắm.

Lúc này Tống Thiến Thiến mặt dày mặt dạn nói ra nguyên nhân. Diệp Phàm cũng rất ít đến Bắc Kinh, mất cơ hội này sẽ không có cơ hội khác nữa.

- Điều này có ý gì?

Diệp Phàm cau mày, nhìn Tống Ninh Kiệt một cái, hỏi.

- Có phải Mai Tòng Vân đang đùa? Cấp bậc chức vị đều giúp cậu nâng lên, cuối cùng chuyện gì cũng không cho cậu làm.

- Việc này không phải Phó bí thư Mai làm, có một người khác làm.

Tống Ninh Kiệt vẻ mặt có chút buồn bực.

- Ai?

Diệp Phàm nhấp một ngụm trà hỏi.

- Ban đầu tôi không được thăng chức đến vị trí Phó cục trưởng, đối thủ mạnh mẽ duy nhất là Trương Kình, người này giống tôi, ban đầu đều làm trưởng phòng ở Ban tổ chức cán bộ. Tôi là trưởng phòng cán bộ 1, y là Trưởng phòng cán bộ 2. Chỉ có điều công việc quản lý khác nhau mà thôi.

Tôi phụ trách mảng xây dựng bộ máy lãnh đạo cấp cục, nghiên cứu cải cách chế độ, đề xuất nâng cao việc xây dựng bộ máy, các vấn đề liên quan đến quy hoạch, phụ trach việc Thành ủy sát hạch cán bộ, khảo sát bổ nhiệm và miễn nhiệm, phụ trách kiểm tra bộ máy lãnh đạo công ty do Thành ủy quản lý, liên quan đến chế độ đãi ngộ, điều chỉnh cán bộ, thưởng phải, nghỉ hưu, thôi việc và đề xuất kiến nghị…

Mà Trương Kình phụ trách xây dựng bộ máy lãnh đạo cấp phòng, chế đọ cải cách cán bộ, đề xuất nâng cao tư tưởng chính trị cán bộ cấp phòng, đưa ý kiến xây dựng tác phong, các vấn đề liên quan đến quy hoạch, tổng kết mở rộng kinh nghiêm, phụ trách cán bộ trực thuộc thành phố.

Lần này tôi lên rồi, Trương Kình vẫn ở tại chỗ. Một chuyện là xảy ra, y không ngờ lại lên thay vị trí cũ của tôi, trưởng phòng cán bộ 1.

Thay đổi này cũng không có gì ngạc nhiên, điều lạ chính là, quận chúng tôi có bốn vị Phó Cục trưởng, tôi vừa mới lên, đương nhiên xếp cuối cùng.

Mà lần thay đổi này còn có một tình huống, đó là Nguyên Trưởng ban tổ chức cán bộ Thái Hồng Sinh đã được điều đi, Phó trưởng ban thường trực Ngô Minh huy tiếp nhận chức vụ này.