- Có tám phần khả năng, cậu chưa thấy à, cô bé Phí Điệp Vũ kia còn đang học đại học. Vừa nãy chúng tôi hỏi cô ấy mặt đỏ ửng. Phỏng chừng, cô ấy từ chỗ thím Yến Hồng đã biết được điều gì đó, tuyệt đối sẽ hấp dẫn đây.
Phí Nhất Độ cũng nổi hứng thú, nói.
- Tuy nhiên, cái tay Quản Nhất Minh kia hình như muốn tìm Diệp Phàm gây rắc rối, chúng ta có nên nói với bác hai một tiếng không, diệp phàm là nghĩa tử của bác Thanh Sơn rồi, chúng ta không thể bàng quan được.
Phí Bát Độ hừ nói.
- Việc này đừng vội, chuyện Diệp Phàm còn chưa xác minh rõ ràng, xác minh rõ ràng rồi tính sau. Nếu như nhầm thì làm sao, bây giờ những chiếc dây chuyền tương tự như vậy đâu thiếu gì? Diệp Phàm muốn bước vào nhà họ Phí chúng ta, nếu không có chứng cứ thuyết phục của bác Thanh Sơn thì tuyệt đối không được.
Phí Nhất Độ khôi phục lại bình tĩnh nói.
- Lần này xuống, nghe Điệp Vũ nói là do cụ cố hạ lệnh. Nguồn: http://truyenfull.vn
Phí Bát Độ nói.
- Nghe nói tên đó rất lợi hại, buổi tối hôm đó đại náo Phí gia chúng ta. "Thập diện mai phục" của Điệp Vũ tôi cũng từng thử qua, thiếu chút nữa thì bị lừa.
Đó là bởi vì hắn biết "Hóa âm mê thuật" của Phí gia chúng ta, thuộc lòng "chiêu" của Điệp Vũ, nếu không thì chắc chắn sẽ bị đánh lừa.
Tên đó không ngờ ép Điệp Vũ thiếu chút nữa thì té xỉu. Để cứu Điệp Vũ, cụ cố đã dùng ba quân cờ vây công kích lại, không ngờ diệp phàm tránh được.
Người này rốt cục đã đạt đến cảnh giới gì rồi, hắn mới bao nhiêu tuổi? Cái này cũng không cần phải bàn đến nữa.
Phí Nhất Độ có chút cảm thán, lắc lắc đầu có chút không tin.
- Điều tra qua rồi, nghe nói mới có 23 tuổi, tuổi mụ mới 24. Nghe Điệp Vũ nói, ông cụ đoán hắn thất đẳng, tôi tuyệt đối không tin.
Mới bao nhiêu tuổi mà thất đẳng, nói ngay như tôi đây, ở trong Phí gia bát độ là nhỏ nhất, cũng đã 24 rồi. Bọn họ nói tôi có căn cốt rất tốt, tiến bộ nhanh, nội công tăng mạng, nhưng đến hiện tại mới đạt tam đẳng Luyện Kình. Cho nên, 24 tuổi lên thất đẳng, ngay cả thiên tài trong thiên hạ cũng không thể. Đến ông cụ cũng có chút nghi ngờ.
Mặc dù là dùng bí thuật, cộng thêm 10 năm tu luyện nữa cũng không thể khiến một người mới 24 tuổi lên được thất đẳng.
Phí Bát Độ căn bản là không tin.
- Ừ! Ông cụ thương nhất là Điệp Vũ, mất bảy năm truyền đạt mà nội công của Điệp Vũ mới đạt được tứ đẳng đỉnh bậc, nhiều lần đột phá lên ngũ đẳng nhưng không thể được. Cho dù ông cụ cũng từng là cao thủ bát đẳng đỉnh bậc cũng không làm được.
Chứng tỏ thủ pháp này cũng không có khả năng tạo nên tuyệt đại cao thủ. Nghe nói cô nàng Phượng Tứ ở Tân Cương cũng phải đến 28 tuổi mới đột phá lên thất đẳng được.
23 tuổi mà thất đẳng, tuyệt đối là không có khả năng, xem ra lần này ông cụ cũng có lúc nhìn nhầm. Tuy nhiên, vừa rồi tên kia đánh lén một chân của tôi, cảm giác trên chân đúng là rất có lực, cũng gần với thực lực của tôi. Có lẽ, Diệp Phàm ngũ đẳng thì đúng là được thật.
- Ừ, như vậy có lẽ là hợp lý hơn.
Phí Bát Độ gật gật đầu, hai người liền đi lên trên.
- Phí gia chúng ta ở Ngư Dương có ai làm trong chính quyền không?
Phí Nhất Độ hỏi.
- Có, chức vụ không cao cũng chẳng thấp, đó là cán bộ cấp trưởng phòng. Hôm qua lão quản gia nói cho tôi rồi, bây giờ chúng ta đến chỗ anh ta, bảo anh ta hỏi dò xem Quản Nhất Minh đối với Diệp Phàm như thế nào.
Phí Bát Độ cười nói.
Diệp Phàm vội bước vào cổng cục Công an thành phố, ngẩng đầu lên thì tháy Chánh văn phòng An Vệ Dân, vừa trông thấy Diệp Phàm xuống xe, gã liền chạy tới, nhỏ giọng nói:
- Bí thư Diệp, Bí thư Quản đang tức giận, chúng tôi pha trà ông ấy cũng không uống, chúng tôi mời ngồi ông ấy cũng không ngồi, đứng thở phì phò trong phòng hội nghị.
- Đứng thì cứ cho đứng đi, hừ!
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, bước vào bên trong. Bụng nghĩ lão già này hỏi tội mình về chuyện Quản Phi đây.
Sớm biết như vậy thì lúc trước cứ để cho Lô An Cương bắn chết đi cho xong, bây giờ có khi lại hay, ông đây cứu Quản Phi, Quản Nhất Minh lại hỏi tội. tuy nhiên, Lô An Cương dùng chiêu này cũng thực là độc ác, phỏng chừng, còn đáng sợ hơn so với giết Quản Phi. Quản Nhất Minh trông thấy Quản Phi thảm như vậy, tự nhiên sẽ rất đâu lòng.
Bước vào phòng họp, thấy Hà Trấn Nam đang đứng cùng với Quản Nhất Minh. Quản Nhất Minh đứng, Chủ nhiệm Hoàng ở cục Công an cũng không dám thở mạnh đứng cùng, cùng đi phỏng chừng còn có mấy lãnh đạo trên tỉnh cũng đứng, Diệp Phàm không quen biết những người này.
- Cậu chính là Diệp Phàm?
Quản Nhất Minh lên tiếng đầu tiên, bộ dạng không tức giận mà có uy.
- Đúng vậy, ông là Bí thư Quản có đúng không?
Diệp Phàm bình tĩnh đáp.
- Cục công an các cậu chuyên ăn cơm khô thôi đúng không? Làm ăn kiểu gì vậy? Thảm án 88 tuy báo cáo là phá rồi, nhưng cậu xem xem, gây ra bao nhiêu tổn thất? Cả tỉnh đều chấn động rồi, ảnh hưởng quá xấu. Tỉnh Việt Đông chúng ta sắp biến thành nơi chiến loạn rồi.
Quản Nhất Minh tức giận đập bàn, quát.
Hà Trấn Nam khẽ liếc nhìn Diệp Phàm một cái, không lên tiếng. Lý Quốc Hùng vẻ mặt thản nhiên, cũng chỉ ngồi im.
- Bí thư Quản, vì phá án mà cảnh sát trong toàn cục mấy tháng nay chưa được ăn một bữa cơm nào tử tế, chưa được ngủ được giấc nào tử tế, tất cả đều vì phá án.
Hiện tại báo cáo phá án rồi, tuy nói là còn có một số việc chưa được như ý, nhưng đây là những việc xả ra đột ngột, cũng nằm ngoài tầm kiểm soát của cảnh sát.
Chúng ta đều là người cả, đâu phải là thần tiên mà toàn mỹ được, có biện pháp nào, điều tôi muốn nói chính là cảnh sát cũng đã cố gắng hết sức rồi.
Diệp Phàm thản nhiên phản bác nói.
- Hết sức ư, hết sức thì sao Lô An Cương lại nằm ngoài phạm vi giám sát của các người? Đừng nói với tôi là sau khi biết việc này do Lô An Cương làm thì các người không giám sát nữa nhé?
Quản Nhất Minh hừ nói, nhìn mọi người một cái, nói tiếp:
- Nói trực tiếp một chút, cậu là người đứng đầu mà không làm tròn chức trách, không làm tròn chức trách cậu có biết không hả?
Lô An Cương có nghi ngờ lớn, nhẽ ra cậu phải cử những người giỏi nhất đi giám sát, hễ ông ta có hành động dị thường nào, liền bắt ngay.
Nhưng các cậu đã làm những gì? Trơ mắt nhìn Lô An Cương mất tích, kết quả mới gây ra chuyện lớn như vậy.
Đông Pha sơn trang tuy nói là tài sản tư nhân, nhưng Đông Ph sơn trang là tài sản của nhân dân Trung Quốc, ở phương diện này, đó cũng là tài sản quốc gia.
Lô An Cương cho nổ, đã chết ba người, tổn thất tài sản lên đến vài trăm triệu. Thiệt hại tài sản là một chuyện, quan trọng là những phần tử xấu kia lợi dụng, nói tỉnh Việt Đông chúng ta xảy ra vụ án khủng bố, giết người liên hoàn, dùng thuốc nổ để làm loạn, cậu hiểu chưa?
Hơn nữa, Lô An Cương thân phận là quân nhân, cấp bậc chức vị còn không thấp, còn gây nên hiện tượng quân nhân làm loạn nữa.
Lúc này, không chỉ Việt Đông chấn động, mà cả nước chấn động. Đồng chí Diệp Phàm, cậu không những không nhận thấy sai lầm của mình, còn mạnh miệng giải thích như vậy.
Xem ra, mặt tư tưởng nhận thức của cậu thật sự có vấn đề, cậu mới chính là kẻ đầu sỏ gây nên sự cố ở Đông Pha sơn trang.
Tôi đã đề nghị lên Tỉnh ủy, cho cậu thôi chức Chủ nhiệm ủy ban Chính trị Pháp luật và Cục trưởng cục công an thành phố, tạm thời để đồng chí Hà Trấn Nam là người có tác phong, có tố chất tốt lên thay thế.
Quản Nhất Minh rốt cục cũng nổi bão lên rồi.
- Diệp Phàm tôi trải qua bao nhiêu vất vả, cuối cùng phá xong thảm án 88, không có công lao thì cũng có khổ công. Nói ngay như chuyện Đông Pha sơn trang, tôi cũng không quản nguy hiểm cứu mấy người ra. Cuối cùng cũng bắt được Lô An Cương. Dựa vào cái gì mà cách chức của tôi như vậy? Tôi không phục, tôi muốn phản ánh tình hình lên cấp trên.
Diệp Phàm tức giận, giọng điệu cũng nặng thêm không ít.
- Đồng chí Diệp Phàm, chú ý lời nói của mình, đồng chí đang nói chuyện với Bí thư Quản, thái độ của đồng chí như vậy, tôi sẽ cho phê bình đồng chí.
Hà Trấn Nam cũng mượn cơ hội, phê bình Diệp Phàm.
- Không cần phải nói với cậu ta, người như vậy không có tốt chất, không chút ý thức vì dân, cậu về đi, chờ tổ chức xử lý.
Quản Nhất Minh khoát tay, đuổi Diệp Phàm giống như đuổi ruồi vậy.
- Được, ông đại diện tổ chức, đại diện Tỉnh ủy. Tuy nhiên, tôi vẫn muốn nhìn thấy thông báo chính thức của Tỉnh ủy.
Diệp Phàm không tin Quản Nhât Minh có thể làm được chuyện này, phỏng chừng chỉ là do ông ta tự quyết định. Đương nhiên, Diệp Phàm cũng biết Quản Nhất Minh có quyền này. Chỉ có điều muốn làm khó dễ Quản Nhất Minh một chút thôi.
- Cầm lấy mà xem, xem xem có phải Quản Nhất Minh tôi trả đũa cậu vì chuyện riêng không.
Quản Nhất Minh tức giận, đập một văn bản lên trên bàn.
Diệp Phàm liếc mắt nhìn qua, lập tức có chút choáng váng. Bởi vì có dấu của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, song Quản Nhất Minh được phân quản công tác quản lý tổ chức, có được con dấu này chắc không khó.
Cái khó là gì?
Đó là trên dấu không ngờ còn có chữ ký của Triệu Xương Sơn.
- Thấy rõ chưa? Phù hợp với trình tự của tổ chức chứ?
Quản Nhất Minh châm chọc nói, trên mặt y hiện lên hai chữ khinh miệt.
- Tôi không phản đối, phục tùng quyết định của tổ chức.
Diệp Phàm xoay người bước đi, bước chân vô cùng nặng nề.
- Đúng rồi, giao luôn cả súng và xe đi. Đồng chí Mã Bách Sinh đang chờ để bàn giao công tác đấy.
Phía sau truyền đến giọng nói của Hà Trấn Nam.
- Biết rồi.
Diệp Phàm quát to, rồi bước đi.
- Nhìn thấy chưa? Chỉ mỗi cái tính như vậy thôi là đáng mất chức rồi.
Hà Trấn Nam hừ nói.
Hoàng Minh Chí chạy theo sau Diệp Phàm, sắc mặt cũng khó coi, hỏi:
- Bí thư Diệp, chuyện này…mẹ nó chứ.
Hoàng Minh Chí bình thường rất điềm đạm, vậy mà cũng thốt ra tiếng chửi thề.
- Cái gì cũng không cần phải nói nữa, cái này gọi là gì nhỉ, là mượn gió bẻ măng, được chim quên ná, đặng cá quên nơm, giết hay lắm…
Diệp Phàm ngửa mặt lên trời cười to vài tiếng, bước vào phòng nhanh chóng bàn giao cho Mã Bách Sinh xong, Mã Bách Sinh không kìm nổi xúc động, nhưng vẫn giả bộ bình tĩnh nói:
- Đồng chí Diệp Phàm, cứ về nghỉ ngơi đi, tôi tin rằng tổ chức sẽ cho anh câu trả lời thỏa đáng, tôi chỉ tạm thời đứng ra quản lý giúp anh thôi, nơi này còn chờ anh về nữa…
- Vị trí này, ông ngồi đi, tôi không muốn ngồi nữa.
Diệp Phàm thản nhiên lên tiếng rồi đi ra ngoài. Vương Triều, Lỗ Đông Phong và Hoàng Minh Chí đưa Diệp Phàm ra ngoài.
Tuy nhiên, theo bước chân Diệp Phàm gần đến cổng Cục công an, cảnh sát đi theo sau cũng nhiều lên. Toàn bộ đứng sau Diệp Phàm.