Quan Thuật

Chương 1240: Ra tay




- Thanh Lang rốt cuộc đã chạy đi đâu, lẽ nào chạy ra nước ngoài rồi?

Vương Triều thở dài, có chút buồn bực.

Đúng lúc đó, Vương Triều đột nhiên hét lớn:

- Mau nhảy ra khỏi xe.

Tốc độ của Diệp Phàm cũng không hề chậm, cùng với Vương Triều mở cửa rồi nhảy vọt ra ngoài, quay đầu nhìn lại, đột nhiên toát mồ hôi lạnh. Chỉ nghe thấy một tiếng rầm, một khối đá nặng mấy tấn lăn xuống, chiếc xe Audi của Diệp Phàm bỗng chốc biến thành đống sắt vụn.

- Xông lên!

Hai người nhanh như tên bắn xông lên, nhưng không phát hiện thấy ai, sau khi quan sát kỹ, Vương Triều sờ vào cạnh tảng đá, ngửi rồi nói:

- Mẹ kiếp, xem ra có kẻ định hại chúng ta.

- Ừ, người này thật hiểm độc, định lấy mạng chúng ta, không ngờ dùng thuốc nổ cho nổ tung tảng đá, hơn nữa, tính toán rất chính xác, thời gian cũng rất chuẩn, tảng đá này có lẽ đã sớm treo ở đây rồi. Là người nào mà to gan như vậy, tảng đá lớn như vậy mà có thể treo được ở đây.

Diệp Phàm hừ nói, mắt nhìn ra bốn phía.

- Nếu không phải Quản Phi làm thì là Hà Ý Công làm, tám phần là do Quản Phi làm. Tên này bị gãy xương sườn, có lẽ không nghiêm trọng lắm, lúc đó tôi xuống tay cũng lưu tình, nếu không đã cho hắn nằm liệt mấy tháng rồi.

Vương Triều hừ nói, ánh mắt giận dữ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Ừ, khả năng của Quản Phi là lớn nhất, điều mấy cảnh sát đến điều tra xem. Nếu đã có người muốn động đến chúng ta thì chúng ta cũng không thể bị động quá được, Vương Triều, sau này anh cũng phải cẩn thận, đừng để mất mạng, không đáng. Nhưng có thể là do Thanh Lang làm hay không, tên này bây giờ hận chúng ta thấu xương, cũng có thể là hắn.

Diệp Phàm hừ nói, thái độ nghiêm nghị.

- Không đúng. Chỗ này cách không xa núi Đông Pha. Có rất nhiều điểm nghi vấn, nhưng tôi có linh cảm không phải là Quản Phi làm, Quản Phi ngốc như vậy sao? Việc lạy ông tôi ở bụi này như thế này mà cũng có thể làm được thì thật là uổng trí thông minh của một tên Chủ tịch hội đồng quản trị Tập đoàn Dương Điền.

Vương Triều nhìn về phía sau, nói.

- Mọi khả năng đều có thể xảy ra, cũng không thể loại trừ Quản Phi được. Có lẽ, hắn muốn cảnh cáo hậu quả việc dám động đến hắn. Nếu có thể giết chết chúng ta ngay ở chỗ cách không xa Đông Pha Sơn Trang thì sau này còn có ai dám động vào Đông Pha Sơn Trang nữa.

Diệp Phàm khẽ lắc đầu, có chút không đồng tình.

Sau khi quay về Ngư Đồng liền về Văn phòng bố trí công việc, lúc này đã ba giờ sáng. Diệp Phàm vừa định bước vào trong tòa nhà, phát hiện dưới một gốc cây ngô đồng hình như có bóng người thập thò, lẽ nào là Lý Nguyệt, Diệp Phàm thầm nghĩ rồi bước tới, phát hiện là một người nam, hình như có chút quen mặt nhưng không nhớ ra được là ai.

- Bí thư... Bí thư Diệp, tôi...

Người đàn ông đó tay cầm một cái hộp, miệng ấp úng, bộ dạng căng thẳng,

- Anh là....

Diệp Phàm hỏi.

- Bí thư Diệp, tôi là Trương Thiết ở Phòng quản lý bãi Áp Tử, buổi sáng tôi đã...

Trương Thiết ấp úng nói.

- Ồ, thì ra là Phó trưởng phòng Trương.

Diệp Phàm cuối cùng cũng nhớ ra, thì ra là anh chàng Phó trưởng phòng tinh tướng ở bãi Áp Tử, nơi Triệu Xương Sơn đã câu cá, nhưng Diệp Phàm cảm thấy kỳ lạ, anh chàng Trương Thiết này ban ngày còn tinh tướng thế, bây giờ sao lại bị như vậy, mặt mũi sưng vù, hình như còn khâu mấy mũi, cảm thấy nhất định là có chuyện, liền hỏi:

- Vào trong đi.

Sau khi vào trong phòng, Trương Thiết nhẹ nhàng đặt cái hộp lên bàn, sau khi bị Diệp Phàm nhìn lướt qua một cái, lập tức nói:

- Bí thư Diệp, trong cái hộp này là cá "Viên Hoàng Hậu" ở Nguyệt Đầm, nhưng đã chết mấy tiếng rồi, hay là để vào trong tủ trước, sợ để lâu hỏng mất.

- Viên hoàng hậu là cá gì?

Diệp Phàm cũng có chút hứng thú, liếc nhìn Trương Thiết một cái, lại nói:

- Ngồi đi.

Trương Thiết có chút lo lắng, ngồi hờ trên ghế sô pha, khẽ mở cái hộp ra, nói:

- Viên hoàng hậu là tên mà những người trong nghề ở Ngư Đồng đặt cho loại cá này, bởi cá này bụng to, người tròn trùng trục, nghe nói rất bổ, hơn nữa, lại không có tác dụng phụ.

Diệp Phàm liếc một cái, đột nhiên có chút ngạc nhiên, cá này rất giống với loại cá rồng bắt ở Ngư Công Đàm tại Đập Thiên Thuỷ, thế là cầm cá lên quan sát một lúc. Có thể khẳng định chính là loại cá mà người dân Đập Thiên Thuỷ gọi là cá Công Kê, tên chính thức là cá rồng. Cá này đương nhiên là thứ đại bổ, nhưng Diệp Phàm cảm thấy Trương Thiết nhất định có chuyện gì đó, do vậy giả bộ như không biết, chậm rãi hỏi:

- Đại bổ, bổ cái gì?

- Cái này, cái này...

Trương Thiết ấp úng, mặt đỏ lên, khiến vết khâu trên mặt nhìn càng dữ tợn.

- Sao, không dám nói, nói xem nào.

Diệp Phàm hừ nói.

- Nghe nói là bổ thận tráng dương, tăng cường chức năng...

Trương Thiết ấp úng nói.

- Xem ra đúng là thứ bổ thật.

Trương Thiết nói cũng có lý, Diệp Phàm gật gật đầu, rồi nhìn Trương Thiết một cái, hỏi:

- Mặt của anh bị làm sao thế, hình như tay cũng bị thương, lẽ nào loại cá này rất khó bắt.

- Loại cá này rất khó bắt, cho đến hiện tại cũng chỉ có con trai cả Tưởng Tiểu Lâm của Phó tư lệnh Tưởng trông coi Nguyệt Đầm là đã từng bắt được.

Trương Thiết nói.

- Phó tư lệnh Tưởng là ai?

Diệp Phàm hỏi.

- Phó tư lệnh Tưởng tên thật là Tưởng Vân, nguyên là Phó tư lệnh của Phân quân khu của thành phố chúng ta, đã nghỉ hưu. Con trai ông ấy tên là Tưởng Tiểu Lâm, Phó giám đốc sở tài chính tỉnh. Phó tư lệnh Tưởng sau khi nghỉ hưu liền chuyển đến sống ở Nguyệt Đầm, nên không ai dám đi câu loại cá "Viên hoàng hậu" này nữa. Nhưng khi tôi đi bắt trộm cá này thì phát hiện thấy một người rất kỳ lạ.

Trương Thiết nói, vẻ mặt sợ hãi.

- Người kỳ lạ, kỳ lạ thế nào, anh nói xem nào.

Diệp Phàm liếc Trương Thiết một cái.

- Người này trên người có vết xăm, nhưng chưa phải là kỳ lạ, kỳ lạ là...

Trương Thiết lại ấp úng, thấy Diệp Phàm nhíu mày lại, vội nói:

- Người đó lấy bút viết một cái tên rất lớn trên một cây to, cầm đá đập vào cái cây đó, cái cây đó lập tức liền lõm vào một góc. Tôi sợ bị người đó phát hiện nên nắm chặt lấy con cá này, nên con cá này liền bị tôi bóp chết. Hơn nữa, sợ người đó phát hiện nên tôi còn không dám thở mạnh nữa, nằm bò trên bãi cỏ, nhưng thật xui xẻo, người đó sau khi lấy đá đập vào cái tên đó một hồi liền giơ chân đá đám gạch đá ở dưới chân, gạch đá liền bay đi như đạn, mặt tôi bị đám gạch đá đó bắn trúng, may mà lúc đó khoảng cách cũng xa, mặt tôi lại có một tấm vải che, nếu không thì đã chết rồi, cũng chẳng về đây được nữa.

- Viết tên gì thế?

Diệp Phàm cảm thấy rất có hứng thú.

- Viết tên Vương Triều, viết rất đậm, tôi tuy đứng xa nhưng nhìn thấy rất rõ. Tôi đã tìm hiểu thì được biết, hình như một vị phó cục trưởng Cục công an thành phố tên là Vương Triều, nên tôi từ tối đã đợi ở đây, chỉ sợ người đó viết chính là tên của Phó cục trưởng Vương Triều.

Trương Thiết nói, nhìn Diệp Phàm một cái, lại nói:

- Cái này cũng chỉ là do tôi suy đoán mà thôi.

- Anh quay về trước, việc này trừ tôi ra không được nói với ai, cho dù là vợ anh.

Diệp Phàm đột nhiên nghiêm mặt, rồi lại hỏi:

- Anh còn phát hiện được hành động gì của người đó không?

- Không, nhưng sau đó Phó tư lệnh Tưởng quay về, người đó liền đi theo Phó tư lệnh Tưởng vào nhà. Tôi cũng vội lủi đi, sao còn dám ở lại đấy nữa, nếu mà bị người đó phát hiện ra e rằng sẽ bị anh ta lột da ra mất. Việc này tôi chỉ nói với ông, tuyệt đối không nói với ai nữa.

Trương Thiết chợt run lên.

- Rất tốt, anh quay về đi, việc này nếu thực sự là nhằm vào Vương Triều thì Cục công an thành phố sẽ có thưởng.

Diệp Phàm nói.

- Tôi không cần thưởng, chỉ cần Bí thư Diệp không phê bình tôi là được.

Trương Thiết lập tức nói, xem ra là đang rất sợ hãi.

- Phê bình anh, không thể nào, anh lập công sao tôi còn phê bình chứ. Yên tâm đi, việc này tôi sẽ giữ bí mật cho anh. Sau này Trưởng phòng ở bãi Áp Tử mà thăng quan, lẽ nào anh không muốn ngồi vào vị trí đó.

Diệp Phàm suy nghĩ rất nhanh, cảm thấy bãi Áp Tử là nơi lãnh đạo hay đi câu cá, nếu có thể lôi kéo được Trương Thiết thì chưa biết chừng còn có thêm được ít tin tức nữa.

- Cám ơn Bí thư Diệp, sau này tôi xin nghe theo lời Bí thư Diệp.

Trương Thiết cũng rất thông minh, biết là Diệp Phàm đang cho hắn cơ hội, lập tức thể hiện thái độ.

- Được rồi, anh về trước đi, nghỉ ngơi cho tốt, việc này để tôi xử lý.

Diệp Phàm đáp, Trương Thiết hài lòng quay đi.

Diệp Phàm lập tức gọi Vương Triều đến, hai người đi đến Nguyệt Đầm.

Kỳ lạ là cả hai người đều chẳng thu được gì cả, ngồi phục trong bụi cỏ cả hai tiếng đồng hồ, đến 5 giờ sáng mà vẫn không hề phát hiện thấy người kỳ lạ đó. Hơn nữa trong ngôi nhà trúc ở Nguyệt Đầm chỉ có hai vợ chồng Phó tư lệnh Tưởng cùng một người giúp việc.

- Lẽ nào là Trương Thiết hoa mắt, trên thực tế không hề có người đó.

Trên đường về, Vương Triều có chút bất mãn nói.

- Không gặp được người đó cũng bình thường thôi, có lẽ lúc này hắn đã đi ra ngoài rồi, Trương Thiết chắc chắn không hề hoa mắt, vết thương trên mặt anh ta không hề là giả.

Diệp Phàm khẽ lắc đầu nói.

- Bí thư Diệp, tôi đưa anh về trước.

Vương Triều lái xe nói.

- Không cần, chỗ anh ở ở trước chỗ tôi, tới lúc đó anh xuống trước, tôi lái xe về.

Diệp Phàm nói.

Chiếc xe đi thẳng về phía khu tập thể của Cục công an thành phố, Vương Triều là Phó cục trưởng nên cũng được phân một căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách. Nhìn thấy Vương Triều đi lên tầng 3, Diệp Phàm ngồi trong xe châm thuốc hút, thầm nghĩ về chuyện của người kỳ lạ ở Nguyệt Đầm. Nếu người đó đúng là Thanh Lang, vậy Phó tư lệnh Tưởng nhất định có vấn đề. Lẽ nào người đứng phía sau thảm án 88 chính là Tưởng Vân. Đội điều tra của Cục công an thành phố khi khám xét ở Nguyệt Đầm không hề làm phiền Tưởng Vân, dù sao thì cái uy của Tưởng Vân vẫn còn, hơn nữa con trai ông ta còn là Phó giám đốc Sở tài chính tỉnh, cũng là một nhân vật có thực quyền, các cán bộ bình thường ai dám trêu vào một ông quan như vậy.

Đúng lúc đó, căn phòng Vương Triều ở trên tầng ba đột nhiên phát ra tiếng súng. Diệp Phàm nhìn thấy, lập tức tung người lao nhanh lên.