Quan Thuật

Chương 1223: Lại gây khó dễ Tư lệnh căn cứ




- Bí thư Diệp, vừa rồi tôi cũng nói qua với anh, đây làcử chỉ bất đắc dĩ. Trước cổng nhà khách Tổ điều tra đang ở có mấy trăm người đến, nói là thỉnh nguyện vì Cục công an thành phố đập bể bát cơm của họ…

Cái này, cậu hẳn là biết, chỉ là người của mỏ khai thác Dương Điền muốn làm diễn trò thôi. Cái này, có lẽ chỉ là một đợt sóng.

Ngay sau đó, còn có đợt sóng thứ hai, đợt sóng thứ ba. Tôi và Chủ tịch thành phố Lỹ đều không hy vọng nhìn thấy Bí thư Diệp vì chuyện này mà chịu tổn thương.

Thôi Minh Khải nói, liếc mắt xem xét Diệp Phàm một cái, lại nói thêm,

- Kỳ thật, thị cục có thể tiến hành chấp pháp như vậy. Tôi không tin quân binh căn cứ Liễu Đỉnh Sơn có thể vĩnh viễn đóng quân ở tổng bộ Công ty khai thác mỏ Dương Điền.

- Chủ tịch thành phố Thôi, mấy thứ như vụ án, có khi cơ hội đi qua rồi thì sẽ không lấy lại được. Nếu vì sai lầm của Thành ủy khiến cho thảm án 88 phải kéo dài thêm nữa.

Đến cuối cùng mất đi cơ hội phá án, Diệp Phàm tôi đương nhiên nhiên tự cởi mũ về nhà bán khoai lang.

Tuy nhiên, tôi tin, Thành ủy Thành phố Ngư Đồng thị trong lòng người dân không ổn, tình hình bất động sản và các hạng mục đều uể oải thì kinh tế Ngư Đồng chấn hưng thế nào đây?

Hơn nữa, cấp trên sẽ chất vấn, các người có thể giải thích được không? Đến lúc đó, các người sẽ phải hối hận.

Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc, hừ giọng nói.

- Bí thư Diệp, hy vọng anh có thể theo xuất phát từ đại cục của cả thành phố. Huống chi, anh xem, có người của căn cứ Liễu Đỉnh Sơn nhân mã ở trong này, Cục công an thành phố không có khả năng cưỡng ép đột phá, có ngưng điện cũng không có ý nghĩa, hơn nữa, nếu căn cứ Liễu Đỉnh Sơn thật sự đang diễn tập, vậy thì sẽ làm hỏng chuyện lớn, anh phải suy nghĩ cho kỹ, nghĩ cho kỹ…

Thôi Minh Khải khuyên nhủ một trận, đem ý tứ của Hà Trấn Nam biểu đạt rồi cáo từ.

- Được, tôi cắt điện, các người đưa điện tới, vậy cũng được.

Diệp Phàm nhìn xe của Thôi Minh Khải càng lúc càng xa, đột nhiên, quay qua nói với Lỗ Đông Phong và Vương Triều:

- Sắp xếp người, chặt đứt đoạn đường bên ngoài mỏ khai thác Dương Điền, mỏ khai thác Dương Điền đã bị niêm phong, không cho người bên ngoài vào, người ở bên trong muốn đi ra cũng phải giải thích rõ mới thả người, công nhân bình thường có thể đi ra ngoài. Cán bộ không thể thả ra, sau khi thị cục thẩm vấn mới kết luận. Cái này là vì vụ án, hy vọng các cảnh sát xốc lại tinh thần.

Nhưng, Vương Triều đi rồi Lỗ Đông Phong vẫn chưa đi, mặt sắc có chút khó coi, vụng trộm liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái.

- Đông Phong, cógì nói thẳng đi, giờ là lúc nào rồi mà còn dùng dằng?

Diệp Phàm nhíu mày, tâm tình rất khó chịu.

- Cái này, cái đó... Là như thế này...

Lỗ Đông Phong dường như khó mở miệng, cuối cùng thấy sắc mặt Diệp Phàm không vui, lấy hết can đảm, nói,

- Bí thư Diệp, sáng nay, tôi nhận được điện thoại của cha tôi, ông ấy… ông ấy muốn xin lỗi anh một tiếng.

- Có phải Mai Công Lượng có chuyện gì không?

Diệp Phàm suy nghĩ, nghĩ đến chuyện này..

- Chuyện Mai Công Lượng đảm nhiệm chức lữ trưởng cha tôi đã đề cử lên rồi, nghe nói Trần tư lệnh sau khi thương thảo cũng đã đệ lên. Tuy nhiên, sau đó đã xảy ra biến cố. Chuyện bổ nhiệm Mai Công Lượng ở không được quân ủy thông qua, cụ thể như thế nào cha tôi cũng không rõ lắm, haizz…

Lỗ Đông Phong vẻ mặt hổ thẹn.

- Thôi vậy, đã cố hết sức rồi.

Diệp Phàm khoát tay, liếc mắt nhìn Lỗ Đông Phong một cái,

- Anh ra ngoài trước đi, làm việc cho tốt, dừng nghĩ đến chuyện khác.

- Tôi biết.

Lỗ Đông Phong cẩn thận lui ra ngoài.

- Haizz.. Việc này bảo mình ăn nói thế nào với Phán Nhi. Không ngờ gọi tới gọi lui, cuối cùng lại thành công dã tràng, chuyện này rốt cuộc sao lại thế này?

Diệp Phàm đập mạnh lên bàn, tâm tình tương đối không tốt.

Đang do dự thì điện thoại lại vang lên, vừa nghe, trong lòng lập tức nhất khó chịu, là giọng của Mai Phán Nhi, nói:

- Việc này tôi không trách anh.

- Cô đã biết rồi?

Diệp Phàm trong lòng chua xót, một cỗ tức giận lắng đọng dường như đang muốn bạo phát.

- Chuyện lần này vừa đúng lúc lão gia nhà tôi ra nước ngoài, đợi ông ấy trở về việc chọn người đã xong rồi.

Là kết quả mấy đại gia trong quân giới cản trở nhau, cuối cùng tư lệnh Trần quân khu Lam Kinh phẫn nộ, trực tiếp cự tuyệt ứng cử viên quân ủy đề nghị.

Hơn nữa, Trần Khải Việt trực tiếp biểu lộ thái độ trong cuộc họp quân ủy, nói là quân khu Lam Kinh vì thời cơ chưa chín, tạm thời ngưng việc hợp nhất với hãi quân, lục quân thành lữ đoàn binh chủng hợp nhất.

Mai Phán Nhi có chút phẫn nộ, nói.

- Trần tư lệnh là người giỏi thủ đoạn, đã không có lữ đoàn hỗn hợp, vậy thì ứng cử viên Lữ đoàn trưởng lữ đoàn hỗn hợp quân ủy đề nghị dĩ nhiên sẽ không còn quan trọng nữa. Đội ngũ không có thì có chức vụ không làm cái gì? Trần tư lệnh đã cố gắng hết sức, hơn nữa, Trần tư lệnh người này là người có khí phách lớn. Dám mạo hiểm nghìn người để làm việc này, Diệp Phàm tôi, khâm phục ông ta. Tuy nhiên, tôi tin Trần tư lệnh tuyệt đối có thủ đoạn phía sau, tìm một lý do khác để châm lại bếp cũng không phải không thể.

Diệp Phàm nói, tâm tình tốt hơn một chút.

- Mấy cao nhân trong quân giới, ai cũng là người nhiều kinh nghiệm cả.

Mai Phán Nhi tức giận, hừ giọng nói.

- Công Lượng làm sao bây giờ?

Chần chừ trong chốc lát, Diệp Phàm vẫn nói ra những lời này.

- Làm sao bây giờ, mặc kệ đi!

Mai Phán Nhi hừ giọng, thật lâu sau mới nói thêm,

- Chỉ đành chờ cơ hội lần sau, chắc Tư lệnh Trần sẽ đền bù thôi.

- Chỉ mong là vậy.

Diệp Phàm nói.

Trở lại thành phố không lâu, nhận được điện thoại do đích thân Trần Khải Việt tgọi tới, Trần tư lệnh không nhiều lời nói, nói thẳng nói:

- Chuyện Công Lượng đành phải thả một chút, quân ủy không thông qua.

- Tôi biết rồi, việc này không thể trách ông, hơn nữa, tôi rất khâm phục đại khí phách của Trần tư lệnh, ha ha.

Diệp Phàm mỉm cười.

- Còn khí phách lớn sai, ngay cả đề cử một lữ trưởng cấp phó sư còn chẳng quyết định được, tôi rất nghi ngờ, có phải Tư lệnh quân khu tôi chỉ là vật trang trí của quân ủy không? Huống chi, lữ đoàn hỗ hợp hải lục quân này còn định làm ở ngay tại quân khu của mình.

Trần Khải Việt hơi bất mãn, lập tức khôi phục bình tĩnh, nói,

- Việc này tạm thả ra trước, nếu có ghế trống tôi sẽ nghĩ cách. Làm một quân nhân, phục tùng mệnh lệnh làthiên chức của chúng tôi.

- Cảm ơn...

Sau khi buông điện thoại Diệp Phàm đặt mông ngồi trước bàn làm việc, chẳng muốn cử động.

Ngẫm nghĩ một chút, rút điện thoại, hừ giọng nói:

- Tài liệu đã có chưa?

Bên trong có một giọng đàn ông đáp lại:

- Đã xong, có cần lập tức đưa qua cho anh không?

- Lập tức đưa lại đây.

Diệp Phàm hừ giọng nói, sau khi buông điện thoại tâm tình đã thoải mái không ít, vào phòng tắm tắm rửa. Không lâu sau, truyền đến giọng cười của Vu Chí Hải.

- Bí thư Vu, đã trễ thế này...

Diệp Phàm có chút kinh ngạc, sau khi mở cửa mới phát hiện còn cóPhó Chủ tịch thành phố Chu Ngọc Minh cũng đứng ở phía sau. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

- Ha ha, không muộn, cậu tăng ca bất chính, tôi đem đồ ăn khuya đến, vừa hay, trên bàn cậu có lý. Giờ đã tan ca rồi, uống chút rượu chắc không trái với kỷ luật đâu.

Chu Ngọc Minh cười nói, nhanh nhẹn cầm rượu và đồ ăn trong tay đặt lên bàn.

- Tôi biết các anh đêm khuya đến, là muốn khuyên tôi. Kỳ thật, việc này ta tuyệt đối không để Công ty khai thác mỏ Dương Điền nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.

Diệp Phàm trực tiếp biểu lộ thái độ.

- Đương nhiên không thể để cho bọn họ nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, chỉ có điều việc này nên từ từ, cứ từ từ trước. Mỏ khai thác Dương Điền chẳng lẽ có thể mọc cánh bay đi. Chúng ta vẫn có cơ hội để xử lý họ.

Vu Chí Hải thản nhiên nói.

- Bí thư Vu, thời gian không chờ đợi ai cả, giờ đã là đầu tháng sáu, chỉ cách thời hạn phá án của tôi hai tháng nữa. Đầu tháng 8 nếu tôi chưa phá được vụ án, thì tôi chỉ có nước tháo mũ cuốn gói về quê trồng ruộng.

Diệp Phàm vừa gặm chân gà vừa nói.

- Đừng nói mấy câu xui xẻo như vậy, tôi tin Bí thư Diệp nhất định sẽ phá được vụ án tử trước kỳ hạn nửa năm. Người của căn cứ Liễu Đỉnh Sơn nhiều nhất chỉ ở mỏ khai thác Dương Điền vài ngày, không thể ở mãi đó được. Chuyện căn cứ có liên quan đến an ninh quốc gia, Lục tư lệnh sẽ không dám lấy an ninh quốc gia làm trò đùa đâu.

Vu Chí Hải cùng Diệp Phàm cụng một chén rượu, uống ực một cái, vẻ mặt nghiêm túc.

- Ừ, tuy nhiên, tuy nói không vào được khu vực khai thác mỏ, nhưng, tôi cũng sẽ không để Dương Điền yên ổn đâu.

Diệp Phàm thoải mái nói, kì thực, Chu Ngọc Minh biết được phân lượng của câu này.

2 giờ đêm, một bóng đen chợt lóe vào chỗ Diệp Phàm ở.

- Ngồi đi Chấn Thu.

Diệp Phàm ngồi trên sô pha ở đại sảnh thượng, khoát tay.

- Bí thư Diệp, đây làtài liệu có liên quan Chấn Thu nắm được, anh xem trước một lần, nếu có gì cần căn dặn hoặc hỏi thì anh cứ hỏi.

Người đàn ông tên Chấn Thu có vẻ hơi cung kính, hai tay đưa gói tài liệu lớn lên.

Người này tên Thiết Chấn Thu, là trạm gác ngầm căn cứ Ngư Đồng cắm trong căn cứ Liễu Đỉnh Sơn. Diệp Phàm sớm đã liên hệ với anh ta, sắp xếp anh ta thu thập những tài liệu liên quan đến Tư lệnh Lục Dũng.

Ước chừng nửa giờ sau Diệp Phàm xem xong tài liệu, hỏi:

- Theo tài liệu này có thể thấy, công ty khai thác mỏ Dương Điền kia ban đầu cũng không thuộc phạm vi căn cứ Liễu Đỉnh Sơn có phải không?

- Đúng vậy, căn cứ Liễu Đỉnh Sơn sao có thể quản một nơi xa như vậy. Tuy nhiên, sau khi Cao Cương tới, khi chuẩn bị xây dựng công ty khai thác mỏ Dương Điền, trong quá trình chuẩn bị xây dựng cũng không biết Cao Cương dùng cách gì, đầu tiên là thành phố Ngư Đồng cho phép, sau đó, đem địa bàn có phạm vi năm đặt trong căn cứ Liễu Đỉnh Sơn. Kỳ thật, không thể nói địa bàn mỏ khai thác Dương Điền kia lệ thuộc trực tiếp căn cứ Liễu Đỉnh Sơn chỉ có thể nói là trực thuộc thôi.

Thiết Chấn Thu vẻ mặt nghiêm túc, nói.

- Cao Cương hẳn lànhân vật số ba của tập đoàn Dương Điền, ông ta hẳn là có quan hệ với Lục Dũng. Bằng không, Lục Dũng dựa vào cái gì đồng ý bỏ nhiều sức giúp đỡ ông ta như thế?

Diệp Phàm hỏi.

- Đương nhiên là có quan hệ, nghe nói Cao Cương có quan hệ bà con với Lục Dũng, mà Phó tổng tham mưu trưởng Cao Nhất Hoài kỳ thật không có nhiều quan hệ với Lục Dũng, duyên cớ là ở Cao Cương. Cao Cương là cháu của Cao Nhất Hoài, cho nên, dẫn đến Lục Dũng cũng được bảo hộ ngầm, chức tư lệnh căn cứ Liễu Đỉnh Sơn này nghe nói chính là phó tổng tham mưu trưởng Cao tranh thủ cho Lục Dũng.

Thiết Chấn Đông nói.

- Từ điểm đó có thể thấy, Quản Phi tập đoàn Dương Điền tại sao lại để Cao Cương giữ chức vụ quan trọng như thế, chắc chắn là do mối quan hệ với Cao Nhất Hoài và Lục Dũng. Có quân đội che chở, bọn họ có gì là không dám làm?

Diệp Phàm hừ giọng nói, mặt sắc có chút không hài lòng.

Liếc mắt nhìn Thiết Chấn Thu một cái, lại nói thêm,

- Mỏ khai thác Dương Điền cho căn cứ Liễu Đỉnh Sơn hoặc là nói cho Lục Dũng ưu đãi gì, bằng không, dựa vào một chút quan hệ Lục Dũng chưa chắc đã bỏ sức nhiều như vậy. Đây đều là vì nhà nước làm việc.

- Hai bên đều có lợi, đầu tiên, tập đoàn Dương Điền mạnh mẽ ủng hộ kiến thiết căn cứ Liễu Đỉnh Sơn, vì thế, gần một năm đã cấp hơn ba mươi triệu.

Đương nhiên, bọn họ lấy danh nghĩa quyên tặng rất chính đáng. Tiếp theo, tôi đã điều tra qua, Lục Dũng ở có một tòa biệt thự xa hoa ở Vịnh Tân Lang Việt Đông, giá trị hơn mười lăm triệu.

Lục Dũng là một quân nhân, gia thế xuất thân cũng bình thường, sao có thể có nhiều như vậy tiền.

Đương nhiên, danh nghĩa biệt thự này không phải của Lục Dũng, mà là của bà xã Dương Mỹ Phương.

Thiết Chấn Đông nói.