Quan Thuật

Chương 1113: Trận chiến giữa Kiều Viên Viên – Diệp Tử Y




- Nhà anh ở Thủy Châu có chiếc ghế rất lớn, nghe nói là do một Vương gia thời nhà Thanh làm ra, ông ta vì muốn là Hoàng đế nên tạo ra chiếc ghế rồng giả.

anh bảo em gái Tử Y ngồi thử nhưng cô ấy không bao giờ ngồi vào ghế của tôi, chỉ sờ vào chiếc ghế và nói:

- Đây là chỗ của anh, mặc dù nó khá rộng rãi có thể ngồi ba bốn người nhưng người ngồi bên cạnh anh là người khác, em không được ngồi vào đó, dù là thử thôi cũng không được.

Sau sự việc ngày trước xảy ra, em gái anh đã bình phục lại, chỉ có điều cô gái tên Mai tử ở cùng cô ấy lúc đó đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh.

Cô ấy ở nhà tôi, làm mấy việc vặt trong nhà. Cô ấy từng nói đồng ý mãi mãi sống như thế này. Ài da…. Cô ấy vì cứu em tôi mà thành ra như thế, mỗi lần tôi về đến nhà,cô ấy đều đã chuẩn bị nước đầy đủ, nước vừa ấm….

Diệp Phàm nói, than thở mấy câu liền.

Kiều Viên Viên thông minh sắc sảo, nhìn cái là biết liền, cô ấy nói rất khẩn trương:

- Em quả thực muốn đi xem cái ghế đó, và cả cô gái tên Mai Tử kia nữa, nếu cô ấy đồng ý, cô ấy có thể mãi mãi ở trong nhà, làm những việc đó…

Nói tới đây, Diệp Phàm chowitj nghiêm mặt nói:

- Giờ chúng ta đến Thủy Châu, em thấy sao?

- Em quyết định rồi chứ?

Diệp Phàm hỏi lại vẫn khuôn mặt nghiêm chỉnh.

- Được, đến Thủy Châu.

Rạng sáng… Diệp Phàm đến Sở Thiên Các – Diệp phủ.

Kiều Viên Viên đoan trang, dịu dàng, cẩn thận quan sát nơi cổ xưa mà lại rất hiện đại này.

- Anh, đây là nhà của chúng ta sao?

Cô tỏ vẻ vui vẻ, hạnh phúc nói.

- Ha ha, em nói thì đúng là thế rồi.

Diệp Phàm cười nói, cả hai người bước vào phòng khách, Kiều Viên Viên trừng mắt nhìn chiếc ghế rồng to lớn. Nhưng, bước chân cô rất chậm rãi, không vội vàng, cùng Diệp Phàm tiến đến phía chiếc ghế.

Diệp Phàm quay người ngồi lên trên, ngồi đúng vị trí trung tâm, bên trái và bên phải đều còn khoảng trống đủ để một người ngồi thêm vào nữa.

Nét mặt Kiều Viên Viên ửng hồng, nhìn Diệp Phàm, không lên tiếng, cũng không tiến lên ngồi. Diệp Phàm đưa tay ra, cười nói:

- Sao còn không lên, vị trí này là của em, không phải em nói sẽ phải bố trí thích hợp sao, anh để em ngồi vào chỗ này.

- Anh không gạt em chứ?

Kiều Viên Viên hỏi.

- Việc này có thể lừa hay sao?

Diệp Phàm cười nói.

Mùi hương thoang thoảng bay đến, Kiều Viên Viên thonmg thả bước lại, rất thận trọng, cô cũng rất bình tĩnh. Cuối cùng cũng ngồi bên cạnh Diệp Phàm, nhẹ nhàng tựa vào cánh tay của Diệp Phàm nói:

- Diệp Phàm, sao em lại có cảm giác như mình đang làm Hoàng Hậu vậy.

- Thời xưa mà em nói thế là bị chém đầu đấy.

Diệp Phàm thản nhiên cười nói.

- Mất đầu em cũng không sợ, em chỉ muốn làm Hoàng Hậu của anh thôi.

Kiều Viên Viên nhẹ nhàng nói.

- Sao cô có thể ngồi lên chỗ đó?

Đột nhiên trong phòng khách có tiếng con gái vọng ra, trợn mắt trừng trừng nhìn Viên Viên, không biết có phải là cô em gái Tử Y của Diệp Phàm hay là ai nữa.

- Em dậy rồi à?

Diệp Phàm gật đầu nói.

- Anh, em không nói anh, em hỏi người kia cơ.

Diệp Tử Y trừng mắt nhìn Kiều Viên Viên không ngớt lời hỏi. Thực ra trong lòng thầm khen ngợi cô thật quá xinh đẹp, cũng có thể so sánh với mỹ nhân Phượng Khuynh Thành mà lần trước cô đã được gặp.

- Cô là Tử Y phải không?

Kiều Viên Viên nhẹ nhàng hỏi, sắc mặt cũng nhẹ nhàng.

- Hỏi nhiều vậy để làm gì? Chị còn chưa trả lời tôi?

Diệp Tử Y tỏ vẻ phẫn nộ, rất nóng giận.

- Vị trí này là do anh của cô bảo tôi ngồi, sau này cô phải gọi tôi là chị dâu mới đúng.

Kiều Viên Viên nhìn Diệp Phàm với ánh mắt dịu dàng, không phải với ai cũng được cô đối xử thế.

Là tiểu thư nhà họ Kiều ở kinh thành, vẫn có cái cao quý của nó. Nhưng, cô luôn luôn hòa nhã với mọi người. Đặc biệt trên phương diện vị trí, cô sẽ không nhường, bởi vì đó là thứ cô đáng được nhận. Nguồn: http://truyenfull.vn

- Chị dâu? Anh, chị ta nói có đúng không? Thế còn chị dâu Kiều Long thì sao?

Diệp Tử Y trong lòng rất yêu mến sự mềm mại nhẹ nhàng của Kiều Viên Viên, cái cô Phượng Khuynh Thành quá là kiêu ngạo. Nhưng, Ngọc Kiều Long là bạn học cùng với cô, cô nhất thời không nỡ vứt bỏ.

- Không phải anh đã sớm nói cho em rồi sao, Ngọc Kiều Long không hề có quan hệ gì với anh, ngày đó, cô ấy yêu cầu cha cô ấy, anh và Tề Thiên có quan hệ rất tốt, Tề Thiên ngày đó lại là thẩm phán của cha cô ấy, nên lúc đó cô ấy mới nhờ anh giúp đỡ. Em phải biết rằng ngày đó vụ việc của cha cô ấy liên quan đến an ninh quốc gia nên anh đâu có thể lên tiếng. Đây không phải là sợi dây hồng có thể chạm vào, em nghĩ lại xem sẽ rõ. Nhưng, cô ấy cứ nóng lòng, nên cũng làm loạn cả em lên.

Diệp Phàm nhanh chóng giải thích, mặc dù Kiều Viên Viên nói rất dễ nghe, không để ý đến người con gái nào, nhưng Diệp Phàm biết Kiều Viên Viên đang nói dối.

Phụ nữ, không ghen mới là lạ.

Quả nhiên, thấy Kiều Viên Viên khẽ nhíu mày.

- Ngọc Kiều Long là ai, cái tên nghe rất hay, chắc chắn là một cô gái không tồi chút nào.

Kiều Viên Viên ra bộ cười nói, nhẹ nhàng hỏi Diệp Tử Y.

- Bạn học trước của tôi, hai năm trước đều sống ở nhà tôi. Hơn nữa tối đến bọn họ cùng ở với nhau.

Diệp Tử Y quả thật nham hiểm, đến câu này mà cũng dám nói ra, nói xong đắc ý nhìn Kiều Viên Viên, trong lòng thầm nghĩ cô không điên lên vì ghen mới lạ.

- Em nói bậy bạ cái gì thế? Viên Viên, em đừng nghe nó nói linh tinh.

Diệp Phàm nhanh chóng nói.

- Ngủ thì ngủ, có gì đâu? Ngày đó anh cô vẫn chưa biết tôi mà. Anh ấy còn trẻ, lại sống độc thân, có quen biết vài ba cô gái cũng là chuyện bình thường. Giờ thì không giống như thế, anh ấy đã quen biết tôi rồi.

Kiều Viên Viên vẫn thản nhiên đáp lại Diệp Tử Y, Diệp Tur Y suýt chút nữa hoảng hồn, rồi nói châm chọc:

- Xem ra tấm lòng của chị cùng không hẹp hòi, mà còn quá rộng lượng đấy.

- Chuẩn bị là vợ của anh trai cô rồi, tấm lòng cũng phải rộng lượng mới được chứ. Bởi vì anh ấy cũng đào hoa mà, tôi cũng đã sớm chuẩn bị rồi. Có điều, anh ấy có vui chơi thế nào thì tôi vẫn là vợ của anh ấy, chơi mệt rồi thì cũng phải về với gia đình thôi. Mà, nói thế nào nhỉ, so với các cô gái khác, chắc chắn anh ấy sẽ yêu tôi hơn, bên ngoài cũng chỉ là gặp dịp thì chơi thôi mà, hì hì…

Kiều Viên Viên cũng đôi đáp lại với Diệp Tử Y. Nói rất bình tĩnh, giống như chẳng để bụng chút nào.

- Cô…câu này cô cũng nói ra được, cô có phải là con gái nữa hay không? Tôi…Tôi không nói lại được với cô rồi, tôi đi ngủ…

Diệp Tử Y đành chịu thua, quay về phòng hờn dỗi.

- Em đi tắm đi rồi nghỉ ngơi.

Diệp Phàm bất đắc dĩ nói, không ngờ về nhà cô em gái lại gây chuyện vời Kiều Viên Viên. Kiều Viên Viên nói rất đầy đủ, cụ thể, đương nhiên, vẻ cứng rắn đấy chỉ là giả tạo, chắc chắn nói ra những câu ấy, cô cũng nghĩ mình thật xui xẻo.

- Để em kỳ cho anh.

Kiều Viên Viên tỏ vẻ rộng lượng và không so đo với Diệp Phàm chuyện gì, cùng Diệp Phàm vào phòng ngủ, rồi kỳ lưng cho anh.

Nhưng, kỳ rất đau, Diệp Phàm không có cảm giác như kỳ lưng mà là "cạo". Kiều Viên Viên coi lưng như miếng bì lợn. Đương nhiên, Diệp Phàm cũng không làm chuyện gì xấu xa, mà Kiều Viên Viên có tức cũng không thể nói được, cũng không muốn quá kích động. Vì thế, cuối cùng cũng không làm gì, hai người ngủ hai phòng khác nhau.

Còn có ngủ được không thì có trời mới biết.

Buổi chiều ngày hôm sau.

Diệp Phàm đến thành phố Việt Châu tỉnh Việt Đông, Kiều Viên Viên nói có người bạn học cũ đang làm việc tại Việt Châu, muốn đi chơi, vì thế cũng đi cùng Diệp Phàm.

Đương nhien Diệp Phàm cũng ngầm hiểu được, dự đoán Kiều Viên Viên sẽ giới thiệu bạn nào.

Sau khi tới báo tin của ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, nhân viên nói với Diệp Phàm rằng đồng chí trưởng ban Kim Thụ Dương muốn gặp trực tiếp nói chuyện với anh.

Diệp Phàm cũng đến phòng làm việc của Trưởng ban Kim, quay lại nói với Kiều Viên Viên:

- Viên Viên, em ở ngoài đó chờ anh mấy phút nhé, có vẻ thời gian nói chuyện sẽ không lâu dài.

- Vâng, em ở bên ngoài đợi anh.

Kiều Viên Viên mỉm cười đứng ở ngoài hành lang, ra vẻ rất nghe lời, khiến Diệp Phàm cảm thấy rất hài lòng, trong lòng ngầm hiểu, rất am hiểu.

Kim Thụ Dương khoảng chừng 40 tuổi, mặt to, dáng cao. Nhìn thấy Diệp Phàm bước vào, liền mời Diệp Phàm ngồi, hoàn toàn ra dáng một vị cán bộ, Diệp Phàm không để ý gì, nghiêm chỉnh ngồi trên chiếc ghế xoay đợi xem Kim Thụ Dương muốn bàn chuyện gì. Thức ra, cũng là tổ chức bàn chuyện.

- Đồng chí Diệp Phàm, anh hãy điều chỉnh lại việc điều tra ở Nam Phúc, không phải anh có nhiều thành tích to lớn thì sẽ khiến Việt Đông chúng tôi phải coi trọng anh.

- Tỉnh Việt Đông chúng tôi cũng không thiếu người, tôi bàn với anh chuyện gì đâu. Chỉ cần anh nhớ rõ, trên có nói, việc anh đến là điều tra rõ ràng vụ thảm án 88, muốn ép anh cũng nghe qua rồi.

Phía dư luận không thể khinh thường, hiện nay trong tỉnh và thành phố Ngư Đồng đều đang trong thế bị động. Để thay đổi cục diện, mặc dù nghe nói anh không tham gia vào công tác chính trị công an của Nam Phúc, nhưng cũng đã yểm trợ Ủy ban lỷ luật phá nhiều vụ án lớn.

Không phải là chuyên gia, nên anh càng phải học tập và tham khảo. Công việc của công an là công việc quan trọng, nghiêm túc, không thể qua loa, nếu qua loa thì phải trả giá bằng máu, thành phố Ngư Đồng chính là một ví dụ rõ ràng.

Anh nghĩ mà xem, đến công an cũng chỉ đứng nhìn. Công an thành phố Ngư Đồng đã khiến cho hệ thống công an toàn tỉnh thấy ảnh hưởng tiêu cực, đó là điều anh cũng khó mà nghĩ tới.

Đương nhiên, những gì đã qua thì để cho qua đi, anh phải nhìn vào hiện tại. Hy vọng sau này anh sẽ tranh thủ thời gian, đầu tiên phải làm tốt công tác tư tưởng cho cảnh sát trong Cục, tư tưởng chính là linh hồn của não, não chỉ huy súng, thì khi đó súng mới dùng tốt được. Đừng đảo qua lại nhiều lần.

Kim Thụ Dương nghiêm túc nói với Diệp Phàm.

Nói xong, khuôn ặt Trưởng ban Kim nhẹ nhàng lại, còn tiễn Diệp Phàm ra cửa, vừa mới bước ra khỏi cửa phòng đã nghe thấy tiếng oán giận của Kiều Viên Viên:

- Anh Phàm, anh vào trong đó lâu thế, em đã đói lắm rồi.

- Anh sẽ đưa em đi ăn.

Diệp Phàm cười nói. Phát hiện không biết từ lúc nào Kiều Viên Viên đã ngồi ở sô pha ngay bên ngoài phòng Kim Thụ Dương, đang nhàm chán lật xem trang báo. Khi nãy nói chuyện không nhiều nhưng nhìn đồng hồ cũng đã hơn cả giờ rồi.

- Ồ, sao lại là Viên Viên?

Kim Thụ Dương tiện nhìn theo nói, lập tức nở nụ cười ra chào hỏi, xem ra ông ta cũng quen biết Kiều Viên Viên, hơn nữa nghe điệu bộ còn rất thân thiết.

Nhìn sang, Kim Thụ Dương thấy chén trà trong cốc của Kiều Viên Viên đã hết, ông cau mày, lập tức quát cô thư ký:

- Đến trà cũng không biết cách pha hay sao?