Quan Thuật

Chương 1093: Thượng tướng tham gia cược




- Sư... Sư bá, cái đó không phải thuật thái bổ? Làm vậy hại con gái nhà người ta rồi.

Diệp Phàm hơi ngượng ngùng sờ sờ đầu.

- Bù bổ, thằng nhóc này xem điện ảnh nhiều quá rồi, đó chỉ là tung tin vịt.

Chỉ cần làm chuyện đó bình thường với phụ nữ là được, miễn sao có thể hao phí một chút dương tính mãnh liệt là xong. Một lúc sau, tự nhiên sẽ giảm bớt một ít. Hơn nữa, đối với phụ nữ mà nói thì cũng không có gì tổn hại. Đây gọi là hái bị thuật, còn những chuyện bịa đặt nghe được thì trên thực tế không có đâu.

Phí Thanh Sơn vẻ mặt như cười như không nói.

- Ừ...

Diệp Phàm lên tiếng

- Sư bá, người đạt tới mấy đoạn rồi?

- Vài đoạn, dù sao so với cậu thì vẫn cao.

Phí Thanh Sơn cười mắng.

- Vậy sư bá đây khẳng định là cao thủ cửu đẳng. Tôi từng gặp qua Âm vô đao, ông ta phỏng chừng phải đạt tới bát đẳng.

Diệp Phàm vẻ mặt hưng phấn bởi đến bây giờ vẫu chưa thấy qua cao thủ cửu đẳng.

- Âm đệ cũng không tệ lắm, đặc biệt một tay Vô Đao Thủ, vô đao thắng có đao.

Phí Thanh Sơn gật gật đầu.

- Sư bá, Mai Thiên Tuyết của Vu sơn cung cùng Âm tiền bối so sánh thì người nào mạnh hơn.

Diệp Phàm muốn tìm hiểu thực lực của Mai Thiên Tuyết, người phụ nữ này luôn như âm hồn khiến Diệp Phàm có chút đứng ngồi không yên, chỉ sợ cô đột nhiên nhảy ra đòi lấy một chân của mình thì rắc rối to.

- Mai Thiên Tuyết có phần mạnh hơn một chút, tuy nhiên, cũng không chênh lệch lắm.

Phí Thanh Sơn kia nói vừa xong, trong lòng Diệp Phàm có chút cảm giác dễ chịu, vẻ mặt này đương nhiên là Phí Thanh Sơn nhìn ra được, nên có chút kinh ngạc, hỏi

- Thằng nhóc như cậu chắc sẽ không đi trêu chọc bà cô đó chứ?

- Không..., không có, tôi chỉ tò mò.

Diệp Phàm khẩn trương nói dối.

- Vậy là tốt rồi, phụ nữ có chồng thì đừng động vào, không tốt, chọc vào thì gặp đại phiền toái đó. Hơn nữa, năm đó cô nàng là Giang Nam đệ nhất mỹ nữ, chỉ cần cô ta mở miệng hô vài tiếng, không chừng sẽ có một vài lão già lâu nay lánh đời sẽ đứng ra giúp sức. Thế đạo này, anh hùng tất thích mỹ nhân, mặc dù ở thế hệ trước so với hiện đại thì biểu hiện không được rõ ràng bằng. Đương nhiên, bọn họ không phải hạng người đáng khinh, tất cả đều là người hữu tình cả.

Phí Thanh Sơn như thoáng có chút suy nghĩ, gật gật đầu,

- Tuy nhiên, nếu thực sự gặp phải tình huống thật sự nguy hiểm thì cứ nói tên của tôi ra là được. Tuy nói bao nhiêu năm rồi không về lại Trung Quốc, nếu nhắc tới chắc bọn họ sẽ không khờ dại mà nghĩ đến chuyện bố đây về từ cỏi âm phủ chứ, ha ha ha...

- Cảm ơn sư bá...

Diệp Phàm nội tâm cảm kích vô cùng, có chỗ dựa vững chắc thế này thì trong lòng ai không thoải mái. Chỉ có điều trong lòng có thiệt nhiều lời muốn hỏi, tuy nhiên, Phí Thanh Sơn vẫn chưa cho hắn cơ hội.

- Ông em, không thể tưởng được rằng lần này lại thuận lợi như thế.

Diệp Phàm cùng cả đám người sau khi vòng vo mấy lượt xe cũng khôi phục tinh thần, Hạ Hải Vĩ ngồi ở đại sảnh cười nói, Trương Hùng sớm mang theo đội viên ngồi xe khác về nước rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Vận khí.

Diệp Phàm cười nói, sờ sờ sợi dây chuyền.

Chỉ chốc lát sau, thân vương Lạp Lạc Đế tới chào.

- Diệp tiên sinh, Cái Mạc Dã nói là đồng ý bồi thường năm triệu đô la Mỹ chấm dứt việc này, về sau không ai dính dáng ai, ngài xem thấy thế nào?

Lạp Lạc Đế nhấp từng ngụm trà, nói.

- Năm triệu, nếu bằng hữu của tôi đã giải độc. Thân vương ngài cũng ra mặt điều đình Cái Mạc Dã cũng có thành ý như thế, vậy việc này sẽ chấm dứt. Tuy nhiên, tôi hy vọng Cái Mạc Dã tiên sinh nhất định phải nhớ kỹ, về sau ngàn vạn lần đừng gây chuyện nữa, hơn nữa từ nay về sau quên đám người chúng tôi đi. Bằng không, tôi không ngại tiêu diệt toàn bộ gia tộc Cái Mạc đâu.

Diệp Phàm đầu tiên tươi cười, nhưng càng nói càng lạnh giọng.

- Anh ta sẽ làm được, chúng ta là bằng hữu, còn có thân thích nữa nên việc này tôi bảo đảm ngài thấy thế nào?

Lạp Lạc Đế giọng điệu rất nặng, nhìn mọi người liếc mắt một cái, còn nói thêm

- Tôi lấy danh nghĩa phật ra gánh lấy việc này.

Người của Vương quốc Thái Lan tin Phật, cho nên phật ở trong tâm bọn họ rất có phân lượng, lấy phật ra thề so với lấy nhân cách ra thề thì có trọng lượng hơn nhiều. Diệp Phàm tất nhiên không có ý kiến, huống chi, Cái Mạc Dã thất tấc bị chính mình nắm, nói vậy hắn cũng sẽ độ lượng một chút.

Lạp Lạc Đế mới vừa đi khỏi, Tề Thiên cười gượng nói:

- Khốn thật, tiền tài, loại chuyện tốt thế này đến thêm vài lần thì tốt biết mấy.

- Hay tôi đem yêu độc reo rắc ở trên người anh, tôi cho anh 500 đô la Mỹ, thế nào? Dù sao anh vẫn luôn la hét rằng tiền ít quá không đủ tiêu.

Diệp Phàm tức giận hừ nói.

- Miễn đi, tôi vẫn thích phụ nữ hơn, thiếu cái thứ đó thì lấy tiền về có ích lợi gì.

Tề Thiên khi đó vẻ mặt rất ngưng trọng.

- Phương Viên, cảm giác thấy như thế nào?

Hạ Hải Vĩ hỏi.

- Loại dược này thật đúng là thần kỳ, vừa giải xong thì thứ đó cũng ngổng lên theo, hơn nữa, hiện tại, thấy có chút khó chịu, hình như rất có tác dụng, mãi vẫn không chịu nằm yên.

Phương Viên có chút thẹn thùng, nghe anh ta nói xong ánh mắt của mọi người toàn bộ dồn về chỗ đó, quả nhiên chổ đó nhú cao lên rất nhiều.

Phỏng chừng cứ như tích tụ đâu vài năm giờ cần bùng nổ ra vậy.

- Phương Viên, tiền này anh cầm đi, phần còn lại chia đều cho mọi người rồi, một người cũng được mấy trăm ngàn.

Diệp Phàm đưa cho Phương Viên một tấm chi phiếu, đảo mắt cười nói,

- Anh vẫn nên đi giải quyết một chút trước, bằng không sẽ nghẹn mà sinh bệnh đấy, tuy nhiên, cũng nên dịu dàng một chút, đừng vội vàng làm hỏng, dù sao, chúng ta phải nói đến tinh thần chủ nghĩa quốc tế, đối với phụ nữ ngoại quốc phải tôn trọng.

- Anh Diệp, tiền này tôi không cần, bệnh này có thể trị khỏi là tôi thấy sung sướng nhất rồi. Chuyện lần này ít nhiều cũng phiền các anh rồi, nên tiền đó các anh cứ chia đi, tôi thật sự không cần.

Phương Viên tỏ thái độ rất kiên quyết, thoái thác nói. Hơn nữa, mắt lóe tia vui sướng và cũng không giống nói dối.

- Nếu không như vậy đi, tất cả mọi người đều là huynh đệ, toàn bộ chia đều, Phương Viên cũng coi như có một phần.

Hạ Hải Vĩ đề nghị nói.

- Ừ, năm huynh đệ mà Tề Thiên gọi tới còn mua rất nhiều vũ khí, trừ khoản tiền này đi, thì còn phải tính năm vị huynh đệ kia vào, mọi người cùng chia nhau, Tề Thiên, anh cộng lại xem chi bao nhiêu, còn lại bao nhiêu.

Diệp Phàm gật gật đầu, lập tức hai mắt Tề Thiên tỏa sáng, bởi sớm đã tính sẳn rồi.

Kỳ thật, cái gọi là chi phí mua vũ khí đương nhiên là thuộc Tổ đặc nhiệm A, trừ khoản đó ra thì khoản còn lại mỗi người cũng được 50 ngàn đô la Mỹ, quy ra nhân dân tệ thì cũng được kha khá, một đám người, tâm tình ai cũng vui phơi phới. Trong nháy mắt trở thành triệu phú.

Đặc biệt Hạ Hải Vĩ và Phương Viên cùng với Trần Quân, Tề Thiên vốn không có tiền bạc gì, lần này cao hứng rồi. Cầm tấm chi phiếu mà sờ tới sờ lui mãi, sợ bay. Không phải nói bọn họ tham tiền, chỉ có điều nhất thời cảm giác được sự kích thích đặc biệt mà thôi.

- Có tiền chính là ngưu! Tôi hình như thấy ngực mình đầy hào hùng.

Tề Thiên cười gượng không ngừng.

- Họ Tề, đơn giản là muốn gieo giống thôi mà, có tiền ông liền trở thành máy gieo giống hào phóng.

Trần Quân đột nhiên phun ra một câu, nói xong mọi người nghe mà cười vang.

- Ha hả, ông vẫn nên giải quyết vấn đề cá nhân một chút trước đi, lão Trần.

Tề Thiên đáp trả.

Cách đấu lâm vài ngày sau....

Một lôi đài đầy người xem ngồi xung quanh, nghe bằng hữu thân thích song phương vẫn còn chưa có khai chiến, tiền đánh cuộc đã ngày càng tăng. Tuy nhiên, tất cả đều cược Kiệt Khắc Tây Lạc thắng. Bên phía cược Diệp Phàm thắng thì không có ai, nhìn thấy hơi khó coi.

Nếu bên Diệp Phàm không có ai cược, thì bên cược Kiệt Khắc Tây Lạc kia cũng không có được tiền thắng, bởi vì không ai cược thì lấy đâu mà thua với thắng.

Để khuấy động không khí, lúc này tiền đặt cược công chứng giữa Diệp Phàm cùng Tư Phan Lâm ký hẹn đánh cuộc được đem ra, trước là nói rõ thắng bại phía sau không quan hệ gì.

Công chứng viên là một lão già, lời ông ta vừa nói xong, hiện trường lập tức trở nên ồn ào.

Diện mạo phúc hậu, lão già này bất mãn hô to:

- Ba ba đa lạp, ngài không phải chơi chúng tôi sao? Không ai cùng chúng tôi đánh cuộc thì chúng ta còn đánh cuộc cái gì? Ngài đếm đi, chúng tôi bên này tổng cộng cược bao nhiêu?

Công chứng viên Ba ba đa lạp liền khẩn trương tươi cười, nói:

- Ba sắc đóa lâm, chuyện này tôi cũng không có biện pháp, bên Diệp tiên sinh không ai ứng chiến, đây là quy củ xưa, ngài cũng biết rõ. Nếu đối phương ứng chiến, tiền không đủ bồi thường thì vẫn theo luật cá cược bồi thường theo thứ tự trước sau. Có tiên sinh nào thắng, tuy nhiên, bởi vì cược quá muộn nên có lẽ không chia được tiền.

Lúc này có người tiến lên điểm số nói:

- Diệp tiên sinh cùng quyền hoàng Kiệt Khắc Tây Lạc đầu tiên mỗi bên bỏ năm triệu đô la Mỹ, vừa rồi Ba sắc đóa lâm cộng lại từ lôi đài được 800 ngàn đô la Mỹ, tuy nhiên thật đáng tiếc, tất cả đều là cược quyền hoàng Kiệt Khắc Tây Lạc thắng, trước mắt không có ai cược cho Diệp tiên sinh.

- Tôi cược 800 ngàn đô la Mỹ, cược Diệp tiên sinh thắng.

Lúc này, thanh âm của Cái Mạc Dã đột nhiên vang lên, lời vừa dứt, thì có hai người áo đen cố dùng hết sức bưng một cái thùng to tiến lên. Mở ra cho người công chứng đếm, con số bên trong không thừa không thiếu, rất chuẩn xác.

Lôi đài lập tức chấn động, tất cả đang nghị luận Cái Mạc Dã có phải bị hồ đồ rồi hay không, nghe nói thời gian trước hội Hắc La cùng đội Lang Vương có đấu một hồi, gia tộc Cái Mạc tổn thất thê thảm và nghiêm trọng.

Muốn mò tiền thì cũng phải có nhãn lực lợi hại mới được, cái này thì tự nhiên không không lại bị tổn thất 800 ngàn đô la Mỹ, mặc dù đối với gia tộc Cái Mạc mà nói thì cũng không phải cái gì to tác lắm.

Bởi vì, không ai tin một người Trung Quốc nhìn thoáng qua một chút cường tráng, một chút ghê ghớm cũng không này sẽ thắng.

Ba ba đóa lâm lại la lớn:

- Cái Mạc Dã, đừng hối hận, hôm nay là ngày cược chính thức.

- Cái Mạc Dã tôi có khi nào cược mà không trả chưa, Ba ba đóa lâm, tình huống này nên cược nhiều một chút.

Cái Mạc Dã khinh thường trừng mắt nhìn lão đối đầu liếc mắt một cái, bởi vì, Ba ba đóa lâm chính là lão oan gia của đội Lang Vương.

- Bưng đi lên!

- Ba ba đóa lâm trong lòng âm thầm cười lạnh, Cái Mạc Dã mày muốn đưa tiền tới miệng thì gã đương nhiên không phản đối, lại cược thêm năm triệu đô la Mỹ.

Cái Mạc Dã vừa định ứng chiến, bên kia Lô Vĩ sớm đại diện cho mọi người chận Cái Mạc Dã lại, bỏ ra năm triệu đô la Mỹ cược cho bên Diệp Phàm, Cái Mạc Dã trừng mắt nhìn Lô Vĩ liếc mắt một cái, không thể làm gì được nên lắc lắc đầu, có chút tiếc nuối.

- Tề Thiên, anh nói với Diệp Phàm, con số mà tôi cùng Lý tướng quân bỏ ra đã cố định, nên đừng giảm bớt.

Tề Thiên đột nhiên nhận được điện thoại của Thượng tướng Trấn Đông Hải, nghe xong mặt có chút đen, nói,

- Tướng quân, đây là chuyện đánh cuộc, với quốc gia chúng ta đây là việc làm trái pháp luật, ngài... Ngài cũng tham gia à.

- Các cậu kiếm tiền thì Đông Hải tôi chẳng lẽ không thích tiền sao? Kiếm chút tiền mà cậu cũng dài dòng. Có phải xem chúng ta là hai lão già dễ bắt nạt hay không.

Lý Khiếu Phong đột nhiên tiếp điện thoại, tức giận hừ nói, cuối cùng bồi thêm một câu

- Tổng cộng 600 ngàn bảng Anh, không phải đô la Mỹ, đến lúc đó cậu đổi thành nhân dân tệ cho chúng tôi là được.

- Lại bị hai lão già này chia phần bớt rồi, ôi, 600 ngàn bảng Anh, tôi tính xem.

Tề Thiên nói thầm lại trong đầu và đang quy đổi, lòng đau muốn chết, nói

- Lý tướng quân, hình như là bảy tám triệu nhân dân tệ.

- Ha hả, không nhiều lắm, nghe nói các cậu cược mười triệu đô la Mỹ, hai chúng tôi không đến một triệu đô la Mỹ, lấy chút tiền lẻ thôi.

Lý Khiếu Phong cười gượng một tiếng treo điện thoại, Tề Thiên đành phải tìm Lô Vĩ thương lượng.

- Các ngài là lãnh đạo, có phải là cướp chuyên môn đi giật tiền hay không. Tự dưng không không đòi chia phần, con số cả triệu đô la Mỹ chứ ít gì.

Lô Vĩ kia khóe miệng co giật vài cái, mắt trừng lên, nghe nói lãnh đạo của Tề Thiên thuộc cấp tướng, đương nhiên là Tề Thiên qua loa. Bằng không, Lô Vĩ không sao lại kinh ngạc như thế.