Việc này, đương nhiên là Diệp Phàm âm thầm hạ thủ, trong tối sử dụng Lạc Bảo Tiền, đồng tiền này thật ra càng làm càng thuận tay, tất nhiên khống chế thành thạo.
Diệp Phàm đương nhiên không bỏ qua cơ hội này, một chân, đạp trên người Đỗ Phong, lập tức rắc một tiếng một nhánh cây đứt, tuy nhiên cả người Đỗ Phong rõ ràng bị Diệp Phàm giâm lên theo thân cây rơi thẳng xuống đất.
Cước này gần hai nghìn kình lực, Đỗ Phong mặc dù là tay già đời cũng không chịu nổi. Tuy nhiên, Đỗ Phong dù sao cũng là người của nhà họ Đỗ ở thành phố Phổ Hải, thân thủ tuỵet nhiên không yếu, hơn nữa, kinh nghiệm rất phong phú.
Thấy mình sẽ rơi xuống đất, cơ thể ông ta giống như rắn không có xương cốt, uốn lượn đùa giỡn như tạp kỹ, cả người quấn quanh cây đại thụ.
Diệp Phàm chân vừa mới thu về, Đỗ Phng hướng lòng bàn tiếp theo lấy ra một hồi nước đen như mực từ giày rút ra hung hăng hướng về phía đùi Diệp Phàm.
Bỗng két một cái.
Diệp Phàm trốn tránh không kịp cảm giác đùi nóng bỏng một hồi, ống quần lập tức tung ra.
- Thật sự có tài.
Diệp Phàm tùy thế đạp một cái lên cây, đứng dưới lạnh lùng nói. Lúc này cũng không kịp kiểm tra vết thương ở đùi.
- Cậu cũng không tồi.
Đỗ Phong hướng về phía trước cọ sát, ngồi trên nhánh cây, sờ sờ bắp chân, tay đầy máu.
- Vừa rồi cậu dùng ám khí gì?
Đỗ Phong sắc mặt có chút nhục nhã, phải biết rằng y chỉ dùng ám khí để ám hại mọi người.
Bên hông quấn quýt mấy phi tiêu, đầu ngón út vẽ tinh tế, mỏng như tờ giấy, đây là đồ chơi bảo mệnh của Đỗ Phong, bất cứ lúc nào cũng ở trên người, hơn nữa còn làm bao đựng giống như người lính mang súng bên người, phi tiêu này, bình thường dùng ở giai đoạn cuối để bảo toàn tính mạng.
- Cũng vậy, vừa rồi không phải ông cũng dùng rồi.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, tuy nhiên, bất cứ lúc nào cũng cảnh giác, quét mắt nhìn một cái, hiện Trần Khiếu Thiên trổ hết tài năng, thường thường một quyền nhất chân đi xuống, đánh gục người kế tiếp, hoặc người nào đó bị ông ấy đã bay đi mấy mét, âm thanh thình thịch vang lên, tiếng người kêu rên thảm thiết, còn có cả âm thanh xương gãy.
Mà Hạ Hải Vĩ hình như rất thích thú, bởi vì anh ta dáng người to cao, gần đây Diệp Phàm đã đốc thúc, đột phá đến tam đẳng Khai Nguyên.
Anh ta biết sức mạnh của mình, chỉ nhặt một số yếu để ra tay, Diệp Phàm nhìn thấy anh ta vừa đạp vào một người áo đen, hự một tiếng người áo đen bay vào gốc cây lăn trên mặt đất không kêu được tiếng nào.
Cái Mạc Dã sắc mặt khá nhục nhã, giống như vận mệnh nghiêng về một phía. Thằng nhãi này thừa dịp người ta chưa chuẩn bị trộm lấy trong giày ra một vậy khẩu súng lục, nhằm vào Lô Vĩ.
Tuy nhiên bụp một tiếng, súc lục không ngờ tự động bay đi, tay Cái Mạc Dã đầy máu, tất nhiên là bút tích của Diệp Phàm.
Bên kia Trần Khiếu Thiên cũng hiện, tức giận hét lớn một tiếng, lấy bên cạnh một cây bổng to, nhấc bổng nện xuống, Cái Mạc Dã trốn không kịp, bắp chân bị bổng đập xuống, lập tức.
Đỗ Phong biết tình hình này không xong, vẻ mặt biến đổi không ngừng.
- Đỗ Phong tôi biết ông và Đỗ Tử Nguyệt có mâu thuẫn, tôi có thể ra mặt giúp ông điều đình.
Diệp Phàm.
- Mâu thuẫn của chúng tôi không thể điều đình, Đỗ Tử Nguyệt là thằng nhóc khốn khiếp quá độc ác, gia sản của nhà họ Đỗ là cha ta lấy được, dựa vào cái gì mà y chiếm đi sáu phần.
Tôi chỉ được một phần. Nói về thân thủ, tôi có thể kém y. Thằng nhóc đó ngoài mặt trượng nghĩa, thực ra là độc ác.
Không ngờ liên hợp mấy cao thủ vây tôi. Cả lãnh đạo Cục công an thành phố Phổ Hải cũng bị y mua chuộc, làm tôi là tội phạm giết người bị truy nã, đời này, tôi chưa từng giết ai.
Đỗ Phong tức giận kêu lên.
- Cho nên, ông lấy bản vẽ bí mật của nhà nước, chính là muốn đánh lén Đỗ Tử Nguyệt, thứ hai trong lòng ông có hận với đất nước đúng không?
Diệp Phàm hỏi.
- Hận, tôi còn hận nhiều nữa. Thói đời rất bất công, tôi dốc nhiều sức lực, nhưng được rất ít. Tôi không phạm pháp, nhưng đất nước phạm cái gì phạm tội không bắt, ngược lại bắt tôi không phạm tội. Cục Công an thành phố Phổ Hải kia giống như âm hồn, vẫn truy đuổi tôi cùng đường, đây là đạo lý gì?
Đỗ Phong trong lòng đầy thù hận, lấy tay đánh mạnh vào gốc cây, trong lòng bất mãn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
- Ông có thể thông qua con đường chính quy nhờ tòa án giải quyết tranh chấp tài sản giữa ông và Đỗ Tử Nguyệt. Cũng không phải dùng con đường cực đoan này. Với thân thủ của ông, chỗ nào không thể kiếm cơm.
Diệp Phàm hỏi.
- Tất cả đều là khốn kiếp, con đường chính quy có tác dụng tôi lại còn phải đi trốn chật vật vậy sao.
Đỗ Tử Nguyệt nắm giữ mạch máu kinh tế của nhà họ Đỗ y có nhiều tiền luật sư nào không thể mời đến.
Một phần tài sản chia cho tôi cũng bị y phong tỏa cậu bảo tôi lấy gì để đấu lại y.
Vợ con của tôi, hiện tại chắc cũng bị y đánh lén Thù này, chắc chắn không thể thôi như vậy. Tôi còn là người sao?
Đỗ Phong có chút điên cuồng.
- Vợ con của ông hiện tại vẫn khỏe, nhà nước bảo vệ bọn họ, điểm này ông không cần lo lắng.
Diệp Phàm nói.
- Không cần gạt ta, nhà nước đều bị y mua chuộc, nói lời này chỉ là lừa dối.
Đỗ Phong cười châm chọc nói.
- Không tin phải không, Bởi vì ông lấy bản vẽ 940, nhà nước vì lấy lại bản vẽ, cho nên trước sau bảo vệ tốt người nhà ông.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Bảo vệ, hai chữ này đặt trong dấu ngoặc kép đi. Đơn giả là áp giải người nhà tôi làm con tin đúng không? Cậu nói có đúng không?
Đỗ Phong quát.
- Ông nói như vậy cũng đúng, tuy nhiện hiên tại ông không có con đường lựa chọn, Phải lấy bản vẽ ra đổi lấy vợ con, theo tôi trở về. Tôi thật ra có thể nghĩ đến ông để dàn xếp một chút, về phần tranh gia sản nhà họ Đỗ tôi có thể ra mặt để lấy phần của ông về. Đương nhiên việc này còn do ông muốn mới được
Diệp Phàm đột nhiên ngang ngược nói.
Tôi dựa vào cái gì để tin tưởng cậu, cậu làm đến chức vụ gì, không bắt giữ phó cục trưởng thường trực cục công an Phổ Hải, người ta đường đường là lãnh đạo cấp giám đốc sở, ha ha…
Đỗ Phong đột nhiên mỉm cười.
- Chính y nhận tiền của Đỗ Tử Nguyệt đúng không?
Diệp Phàm giật mình lạnh lùng hỏi.
- Chắc chắn, nếu không dựa vào cái gì Cục công an thành phố Phổ Hải cử nhiều đặc công và cảnh sát hình sự theo dõi tôi, nếu không làm tôi tức giận tôi sao lấy trộm bản vẽ, đây là các anh ép tôi, là nhà nước ép tôi!
Đỗ Phong lại hét to.
- Nếu lời ông nói là thật, tôi sẽ điều tra rõ nói vậy thì nhà nước có tổ chức bí mật hẳn ông đã biết, không cần nói là bắt một phó cục trưởng cục công an Thành phố Phổ Hải, bắt cục trưởng cũng không vấn đề gì.
Việc này, ông nghĩ đi nếu tin tưởng tôi thì phối hợp với tôi bắt Cái Mạc Dã chúng tôi có thể tính để lập công.
Về chuyện lấy trộm bản vẽ, đều có biện pháp giải quyết, bởi vì, ông là một người có bản lĩnh, nhà nước cần người như ông.
Đây là một con đường, còn một con đường là ngoan cố chống lại. Tuy nhiên thân thủ của tôi chắc ông cũng đã biết.
Bắt ông chắc chắn không thành vấn đề, nếu thế thì đi tù, vợ con ly tán. Đó chính là do ông lựa chọn.
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói lấy trong cặp ra một quyển giấy chứng nhận ném qua.
Đỗ Phong chần chừ một chút, né mình tránh, chủ yếu là sợ Diệp Phàm ném ra ám khí, giấy chứng nhận kia không nổ tung mới là không có gì nguy hiểm, mới nhặt lên. Diệp Phàm ngược lại lui ra phía sau vài bước để Đỗ Phong kiểm tra thực hư một chút.
- Phó trưởng ban Quân vụ- bộ Tổng tham mưu Diệp Phàm? Đây là thật hay giả, Bộ tổng tham mưu tôi đã nghe nói qua, Ban Quân vụ là làm gì? Hẳn là cơ cấu bí mật…
Đỗ Phong trong lòng bắt đầu suy nghĩ.
- Nếu cậu có thể chứng minh vợ con tôi còn sống, tôi có thể suy nghĩ.
Thái độ của Đỗ Phong có chút mềm hơn, trong khoảng thời gian này trốn chết, cũng khiến cho y mệt mỏi cả về thể xác và tinh thần.
- Điều này được sau khi thu thập hoàn toàn Cái Mạc Dã mới có thể, lúc này đánh lung tung lộn xộn cũng không có cách nào liên lạc.
Diệp Phàm đưa mắt nhìn chiến trường một vòng nói.
- Được, tôi có thể giúp cậu thu thập Cái Mạc Dã.Tuy nhiên, cậu ngàn vạn lần đừng gạt ta, trên người tôi có trang bị bom, bất cứ lúc nào cũng có thể cũng bản vẽ đi.
Đỗ Phong cắn chặt răng gật đầu.
Đỗ Phong đương nhiên thông minh, hắn biết, nếu không đồng ý thì vào nhà tù, nếu đồng ý có thể nhìn thấy vợ con, ngồi tù ít nhất còn sống.
Trước mắt người thanh niên này thực lực cũng quá dũng mãnh, nếu lão nhân bên kia sau khi thu phục hoàn toàn Cái Mạc Dã đến đây hai người cùng đánh, thì mình không có khả năng thoát được.
Có Đỗ Phong gia nhập, bên Cái Mạc Dã vận mệnh nghiêng về một phía. Không lâu thu thập xong rồi, đương nhiên, Diệp Phàm coi như nhân từ, tất cả mọi người đều đánh cho tàn phế kiểm tra lại không chết một ai.
Mấy người ép Cái Mạc Dã lập tức bỏ chạy.
Không lây thì tới một tầng hầm.
- Diệp Phàm, nơi này sợ không an toàn, phải nghĩ cách nhanh chóng rời Băng Cốc mới được.
Hạ Hải Vĩ sắc mặt nghiêm trọng
- Cái Mạc Dã nghe nói gia tộc khá đáng sợ, nếu người nhà y biết y mất tích, có thể toàn bộ Thái Lan đều lộn tung lên.
- Ừ, chúng ta không thể để liên lụy đến nhà họ Lô, bọn họ là người làm ăn, còn phải kinh doanh ở Thái Lan. Tuy nhiên, Hội Hắc La hẳn là có đối đầu, chúng ta tìm cớ công bố ra ngoài, để trở thành bang phái đấu đá mới được.
Diệp Phàm nói.
Quay sang Lô Phương Đông hỏi rõ tình hình Lô Phương Đông nói việc này để anh ta sắp xếp, bởi vì Hội Hắc La chính là oan gia của đội Lang Vương, hai bang hội này thường xuyên kéo bè kéo lũ đánh nhau. Việc này, cũng không có gì bí mật. Tin tưởng là Lô Phương Đông có thể làm tốt hết.
Diệp Phàm xuống đất lập tức lấy điện thoại gọi cho Trấn Đông Hải, nói rõ chuyện bên này.
- Làm tốt lắm, nếu Đỗ Phong đồng ý dốc sức vì tổ chúng ta, chuyện cũ trước kia của y sẽ bỏ qua. Trấn Đông Hải tôi có thể đảm bảo với y, còn nữa, chuyện nhà họ Đỗ, cậu đi xử lý một chút, nếu không để Tổ đặc nhiệm A có lời, Đỗ Tử Nguyệt gần đây cũng nên đến cảnh cáo một chút. Nếu không, bàn tay ảnh hưởng quá dài không tốt.
Trấn Đông Hải mặc kệ là phạm tội hay không đáng tội đối với cao thủ như Đỗ Phong, thiên hạ có bao nhiêu người.
Không lâu Trấn Đông Hải tự mình gọi điện đến, Đỗ Phong nghe được tiếng vợ con, không ngừng xúc động, nước mắt không ngờ chảy xuống.
- Tướng quân Trấn, chúng tôi thỉnh cầu tổng bộ giúp đpx, xem ra tìm chỗ trốn vài ngày, và đợi tin tức qua đi lại hoạt động, chuyện Phương Viên còn chưa giải quyêt được,
Diệp Phàm nói.