Quan Thuật

Chương 1081: Người nhà họ Đỗ ở Phổ Hải




Cái Mạc Dã ngược lại cũng không tức giận, thản nhiên nhìn Diệp Phàm một cái, hừ nói:

- Có chút bản lĩnh, người trẻ tuổi đừng tự cao đến mức nghĩ thiên hạ là của cậu.

Tuy là cậu có thể đáng ngã Pakse Los ngũ đoạn đỉnh bậc, theo như người Trung Quốc cậu đánh giá thì cậu nhiều nhất cúng thân thủ lục đẳng.

Hôm nay tôi xem cậu thế nào, cái gì mới gọi là cao thủ chân chính. Vị kia vừa rồi nói ra Đỗ Phong hẳn cậu cũng đã nghe nói nhà họ Đỗ ở Phổ Hải Đỗ Tử Nguyệt.

Một trong bốn người nổi tiếng Trung Quốc, không chỉ trong nước mà cả ở nước ngoài danh tiếng cũng không nhỏ. Đây chính là Đỗ Phong, ha ha, chính là tầng trên của Đỗ Tử Nguyệt.

Cái Mạc Dã nói xong, lập tứ nhìn Đỗ Phong cười nói:

- Bắt thằng nhóc kia lại, làm bị thương thằng nhóc này, 1 triệu đô la Mỹ không thiếu một đồng. Những người khác, theo tôi tiến lên, chúng ta thỉnh hưng anh hùng, chỉ cần có thể bắt, chính là anh hùng.

Thằng nhóc kia chính là nói Phương Viên. Thằng nhóc này là nói về Diệp Phàm.

Cái Mạc Dã cười, hai mươi người công lực không kém của Hội Hắc La toàn bộ chộp lấy đao và trường côn đánh đến.

Tình hình lập tức thành hỗn loạn.

Diệp Phàm mười phần cước dẫm lên, Pakse Los kêu lên một tiếng đau đớn, máu tươi lập tức phun ra. Bởi vì ngực hắn và hai đù đã bị Diệp Phàm hung hăng đạp vỡ. Sau này có đứng lên được có lẽ cũng giống như Lý Thiết Quải.

Đây đương nhiên là giải quyết một người.

Tiếp theo, Diệp Phàm bước một bước dài, đến trước mặt Đỗ Phong, hai người thình thịch thình thịch gánh tam châm, toàn bộ gian phòng rung lên bần bật.

Cảm giác chân lực trên người Đỗ Phong phát ra sơ với Nhất Thần Cước Nam Hải còn mạnh hơn một ít, Diệp Phàm rất kinh ngạc, sắc mặt càng thêm nghiêm trọng.

Đây là người nhà họ Đỗ đi ra Đỗ Phong, xem ra là một trong những đối thủ mạnh nhất mình gặp phải. Hẳn là có thất đẳng trình tự thứ hai, cũng chính là bậc thân thủ Tiệt Lưu.

Còn người áo đen Đỗ Phong, sắc mặt càng khó nhìn. Ban đầu có vẻ khinh thị Diệp Phàm. Cho rằng hắn tuy có thân thủ lục đẳng, so với mình thất đẳng kém xa.

Bắt thằng nhóc này không cần phí nhiều sức lực, không thể tưởng tượng được khi trên đùi đối phương truyền đến kình lực trầm ổn, dương như kéo dài không dứt.

Thật ra, Diệp Phàm dùng gần ba kình lực mà Đỗ Phong cũng dùng tám phần kình lực. Đang không ngừng tôi luyện và đối kháng, hơn nữa trải qia trận chiến với gia tộc Câu Trần Nam Hải, cảnh giới đã ổn định ở thất đặng đỉnh tầng, cách cảnh giới bát đẳng cũng không xa. Chỏ điều kém một cơ hội đột phá thôi.

Tuy nhiên, Diệp Phàm nhìn quanh mình khóe miệng không khỏi co giật vài cái, thấy Cái Mạc Dã đã nhập bầy sói, mấy quyền mấy chân xuống dưới, những người công lực cao nhất như Trần Quân và Lô Vĩ đã sớm thở hồng hộc, giống như đã không chịu nổi.

Mà Tề Thiên và Hạ Hải Vĩ với Lô Nguyệt cứ việc dũng mãnh nhưng như kiến cắn voi. Một tay đâm của Hội Hắc La dường như không phải là đối thủ của ba người. Tuy nhiên bọn họ cũng có thân thủ nhị đẳng đỉnh bậc, bảy tám người vây công motọ, lão Hạ và Tề Thiên bọn họ còn có chút luống cuống chân tay.

Không thể tiếp tục như thế, phía mình rất bất lợi.

Diệp Phàm chờ cơ hội, thừa dịp Đỗ Phong chưa chuẩn bịi, nghiên người làm một hồi quét chân Cái Mạc Dã không kịp phòng bị, thân minh bay xa năm mét vào tường.

Đau đến nỗi nước mắt nước mũi của thằng nhóc này chảy hết ra, tạm thời phải dừng lại, cũng cho mấy người Trần Quân có cơ hội.

- Giết!

Đỗ Phong hô to một tiếng, một thiết bổng từ trên không hướng xuống người Diệp Phàm.

- Hừ.

Diệp Phàm không chậm chễ, tùy tay đá một cước vào đoạt lấy một thiết bổng to trong tay một người Hội Hắc La đánh đi lên.

Loảng xoảng một tiếng vang lên.

Lần này Đỗ Phong thua ngầm, vởi vì Diệp Phàm chơi dương. Ngầm đem tiểu đao phi ra ngoài, trực tiếp đánh lên cổ tay Đỗ Phong, máu tươi ứa ra.

Cổ tay Đỗ Phong bị thương, đau nên thiết bỏng đang khống chế sức cũng yếu đi không ít. Hơn nữa Diệp Phàm là dùng toàn lực đánh tới, khi hai bổng chạm vào nhau, Đỗ Phong cảm giác ù ù bên tai, một ngụm máu tươi trào ra, cả người lùi lại năm bước mới đứng vững được. Vẻ mặt hoảng sợ nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

- Không thể tưởng tượng được cậu cũng thất đẳng, điều này sao có thể?

Đỗ Phong lẩm bẩm nói, Diệp Phàm rất trẻ tuổi, thật sự làm người ta khó tin.

Thất đẳng, mấy người Lô Vĩ Phương Viên tuy đang đánh nhau, nhưng nghe thấy, nhất thời không thể hình dung được, hơn nữa, đương nhiên là khiếp sợ và mừng như điên, có một lão Đại như vậy che trở, có thể đi cả thế giới.

- Mọi việc đều có khả năng, Đỗ Phong xin chào ngài cũng là người Trung Quốc, như thế nào có thể làm Hán gian?

Diệp Phàm đột nhiên quát, lấy hóa âm mê thuật nói ra.

Quả nhiên hiệu quả.

Đỗ Phong hơi sửng sốt, chợt phản ứng lại, quát:

- Mẹ kiếp, ông đây không phải là Hán gian, mặc dù là khi Nhật Bản hoành hành ở Thượng Hải, tổ tiên của ông đây cũng là chí sĩ ái quốc Đỗ Nguyệt Sanh.

- Ha ha, tổ tiên Đỗ Nguyệt Sanh của ông là bá chủ, kiêu hùng trong xã hội cũ, khen chê đối với ông ấy không giống nhau. Mỗi người một quan điểm mà thôi. Còn ông lấy bí mật quân sự của đất nước bán lấy tiền, đấy không phải hành vi Hán gian thì là gì?

Diệp Phàm khí thế đang cao chất vấn tiếp.

- Mẹ kiếp, bố không bán nước. Tin tình báo kia tôi không bán, đốt nó cũng không để nước ngoài hủy.

Đỗ Phong cảm gác nóng mặt cãi lại.

- Được tôi thừa nhận ông không phải Hán gian, vậy ông đứng sang một bên đi, việc này hôm nay không liên quan đến ông. Chỉ càn ông đem việc ông làm trả cho nhà nước, chuyện cũ trước kia bỏ qua?

Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói.

Cái Mạc Can vừa thấy Diệp Phàm và Đỗ Phong hình như đang bàn bạc cái gì, sự có thay đổi phiền phức, đưa mắt nhìn, bốn người công lực mạnh lao vào Diệp Phàm.

- Tới đây, cẩu ngoại quốc!

Diệp Phàm gầm lên giận dữ, trút giận xuống thiết bổng, vừa lật ngang quét tới, máu tươi văng ra khắp nơi. Rơi xuống mấy cánh tay, chân gãy đầy máu. Chết nhưng không phải chết không có gì khác lắm.

- Hừ, không khác gì lừa trẻ ba tuổi, cậu là ai? Cậu có năng lực gì có thể giải quyết việc này. Hơn nữa, đây cũng là hai ký hiệu. hôm nay cậu nói gì cũng vô dụng, cậu nhóc, đường tưởng Cái Mạc Dã dễ bắt nạt, y còn có chuẩn bị phía sau.

Nói thật với cậu, y còn có cao thủ chưa xuất hiện, công lực không khác gì tôi, nghĩ lại người cậu mang đến, xem ra không trở về được, ha ha,

Đỗ Phong cười to, thì một người khổng lồ vọt tiến vào, một quyền đánh cho Hạ Hải Vĩ phun cuồng huyết, một đá làm cho Trần Quân bay sáu mét.

Diệp Phàm vội vàng phi thân đá hạ, hai người thối lui mấy bước mới đứng vững. Thấy người này thật sự lớn, phỏng chừng cao đến 2m.

Đùi to như hai cái thùng, cánh tay to hơn cả đùi mình, lõa lồ trên thân lông ngực dài nửa thước, giống như Thần Nông trong truyền thuyết.

- Thu hồi,

Diệp Phàm rống to một tiếng, Hạ Hải Vĩ, Tề Thiên, Lô Nguyệt Trần Quân, Lô Vĩ năm người bỏ mệnh chạy đến, toàn bộ đứng sau Diệp Phàm.

- Cái Lãng, làm tốt lắm

Cái Mạc Dã giơ ngón tay cái lên.

Cái Lãng là người Thái Lan, Cái Mạc Dã dùng số tiền lớn mới trở thành thành viên Hội Hắc La. Công lực đạt đến thất đẳng tầng thứ nhất.

Vì bồi dưỡng Cái Lãng Cái Mạc Dã không tiếc tiền dược vật và giáo luyện.

Dưới sự kích thích của thuốc, Cái Lãng công lực có thể đạt đến thất đẳng trình tự thứ ba đương nhiên đây là nói dối, qua chiến đấu người cũng có tổn thương, thật ra chính là thể lực cạn kiệt, mang đến hậu quả nghiêm trọng.

- Ông em, chuyện hôm nay cao giá.

Hạ Hải Vĩ vẻ mặt cười khổ tình thế rõ ràng bất lợi cho bên mình.

- Đừng nóng vội, chúng ta sẽ thẳng

Diệp Phàm vẫn bình tĩnh, làm Tề Thiên và Hạ Hải Vĩ trong lòng buồn bực, không biết đại ca nắm chắc thế từ cái gì.

- Đại ca, tôi thấy mọi người vẫn đang có lợi thằng nhóc này hơi đâm tay.

Cái Lãng chỉ vào Diệp Phàm nói với Cái Mạc Dã.

- Đương nhiên, trừ người kia thì những người khác sống chết không cần để ý.

Cái Mạc Dã mỉm cười ý nói để lại Phương Viên.

Hình ảnh hỗn chiến lại bắt đầu.

Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng sinh ra độc ác thủ đoạn vừa ra…

Liên thanh trầm đục đi qua, ngầm lập tức ngã xuống một mảnh, Đỗ Phong biến sắc hô lớn

- Thằng nhóc có ám khí, toàn bộ nằm xuống.

Tuy nhiên quá muộn, Diệp Phàm ra tay đợt sóng thứ hai, có đến mười người nằm xuống sáu.

- Cậu nhóc, chơi ám khí phải không? Bắn

Cái Mạc Dã cười lạnh một tiếng, trên trần nhà đột nhiên nhìn thấy chi chit súng trường bắn tỉa, viên đạn lập tức bắn ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Lão Trần hành động, những người khác toàn bộ nằm sấp xuống

Diệp Phàm hô lên một tiếng.

Xích.

Đèn trong phòng tắt, không lâu sau truyền đến tiếng ba ba, và tiếng người lăn.

- Hừ có súng dùng súng, không có thì đến thiết đồng mục nát cũng dùng

Một lời nói vang lên, đèn lại sáng. Tuy nhiên, có vài người áo đen bị súng trường bắt dập nát.

Về phần người nói không thấy bóng, tất nhiên là quân bài chưa lật của Diệp Phàm, ông lão Trần Khiếu Thiên. Mà mấy người Diệp Phàm, cũng đã chạy ra ngoài, rút lui.

Tuy nhiên, Cái Mạc Dã thật sự là không chén đèn cạn dầu, không hiểu y dùng biện pháp gì, vẫn đuổi theo Diệp Phàm. Đuổi theo đến một sườn núi giằng co.

- Muốn chạy thì Cái Mạc Dã tôi còn lăn lộn cái gì?

Cái Mạc Dã cười gượng.

- Cái Mạc Dã, hôm nay rừng cây này chính là một của ông.

Lô Nguyệt phát ra tín hiệu, Lô Phương Đông mang theo mấy người áo đen, vây quanh lại.

Một trận hỗn chiến Diệp Phàm vì có mắt ưng tai dơi, thính giác và ánh mứt siêu cường. Mấy tay súng của Cái Mạc Dã đều bị Diệp Phàm dùng phi đao giải quyết. Đã không có súng Cái Mạc Dã giống như con rắn bị rút răng nọc, chống lại đám người Diệp Phàm hung hăng tấn công.

Cái Mạc Dã bên kia có Đỗ Phong và người khổng lồ, Diệp Phàm phi một cánh bay lên, như chim, một cước đạp vào gốc cây to, lập tức bay cao ba thước, từ trên không hướng trên người Đỗ Phong.

- Hừ.

Đõ Phong hừ lạnh một tiếng, nghiêng ngời 360 độ, cố tránh cú tấn công của Diệp Phàm. Tuy nhiên đột nhiên cảm giác bắp chân đau đớn,, chân lập tức mềm nhũn, cả người phải dựa vào cây.