Quan Thuật

Chương 1053: Giả danh chặn đầu xe quân sự




- Thảo nào.

Diệp Phàm hừ một tiếng rồi gác máy, liếc mắt nhìn Tào Quân Nghĩa một cái, biết hôm nay khó mà bắt gã giao người được. Vì thế hắn mang vẻ mặt nặng trịch hừ một tiếng rồi nói:

- Đi.

Ba người Hạ Hải Vĩ, Lô Vĩ và Tề Thiên liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, mở miệng phỏng chừng muốn hỏi. Tuy nhiên thấy Diệp Phàm có vẻ như không muốn giải thích nên cũng không hỏi, liền buồn rầu theo Diệp Phàm rời khỏi doanh trại.

Tào Quân Nghĩa có chút ngạc nhiên nhìn chằm chằm hồi lâu theo bóng Diệp Phàm, gã cũng không hiểu người thanh niên này là thần thánh phương nào.

Dường như ngay cả Hạ Hải Vĩ ở Ủy ban Kỷ luật tỉnh cũng phải nghe theo lời người này. Chắc không phải là người của Ủy ban Kỷ luật Trung ương xuống rồi, hẳn là không thể có chuyện đó. Chỉ một vụ án nhỏ thì sao Ủy ban Kỷ luật Trung ương phải ra tay? Trong lòng Tào Quân Nghĩa tất nhiên cũng so đo tính toán, phỏng đoán xem Diệp Phàm đích thực là ai.

- Chiếm Khôi, tôi thấy rằng cậu không thể ở lại doanh trại này được nữa, tôi sẽ nghĩ cách đưa cậu xuất ngoại.

Tào Quân Nghĩ chau mày, gã cũng cảm giác được sự phiền toái.

- Cám ơn anh Tào, chỉ cần ra được nước ngoài, tốn bao nhiêu tiền tôi sẽ trả lại cho anh Tào.

Mã Chiếm Khôi gật đầu, y biết doanh trại của sư đoàn dã chiến số 1 đã thành nơi bị nhòm ngó rồi.

Tào Quân Nghĩa tạm thời có thể bao che nhưng tuyệt đối không thể bao che cho y cả đời được. Hôm nay ngay cả Phó bí thư Hạ của Ủy ban Kỷ luật tỉnh cũng đã đánh động, nếu thực sự gặp phải Thiết Thác nghiêm như Bao Công thì phỏng chừng cho dù Tào Quân Nghĩa có bao che đến mấy cũng bị lộ tẩy.

Dù sao, uy phong của Thiết Thác khiến người khác rất sợ hãi, Tào Quân Nghĩa khó mà có khả năng tránh được.

- Ừ, tối nay đi. Vừa vặn sư đoàn chúng ta có một đội chuẩn bị xuống phía nam huấn luyện dã ngoại, cậu trà trộn vào bên trong thì chắc là người của Hạ Hải Vĩ dù có là trời cũng không thể đón xe kiểm tra được.

Tào Quân Nghĩa tâm tình cũng không thoải mái, gã hơi nhăn mặt. Chủ yếu là gã còn có chút lo lắng về Tề Thiên.

Chỉ sợ thằng nhãi này thật sự về Báo Săn điều tra chứng cứ thì phiền toái lắm. Mặc dù là sư đoàn dã chiến số 1, cùng cấp bậc giống nhau trong Báo săn, đều là cấp sư đoàn.

Nhưng Báo Săn có đặc quyền, đối với chuyện có liên quan đến an toàn quốc gia thì bọn họ có quyền điều tra những đơn vị đồng cấp khác mà không cần đến thượng cấp của Sư đoàn dã chiến số 1, cũng chính là Đoàn trưởng Cố Thiên Kỳ của tập đoàn quân thứ 2 căn cứ vịnh Lam Nguyệt cho phép. Đương nhiên, nếu phải điều tra thì phải có chỉ thị điều tra của cấp trên.

- Anh Tào, đường đường là sư trưởng. Doanh trại quân đội không giống như ở địa phương, bí mật quân sự so với những cái khác đều quan trọng hơn. Ngay cả mấy người ở Ủy ban Kỷ luật tỉnh có năng lực gì chứ?

Mã Chiếm Khôi đột nhiên củng cố thêm sự can đảm của Tào Quân Nghĩa khiến gã cảm thấy trong lòng khá thoải mái.

- Ừ, phỏng chửng là cái tên Lô Vĩ ở Cục Công an ở bên ngoài doanh trại có bố trí cơ sở ngầm. Tuy nhiên, mỗi ngày xe quân đội của chúng tôi vào ra rất nhiều, mấy cơ sở ngầm làm sao có thể kiểm soát hết được.

Tào Quân Nghĩa nhấp ngụm trà, ánh mắt thâm thúy nhìn ra xa.

- Anh Diệp, vì sao rút vậy?

Tề Thiên không nén nổi liền hỏi.

- Chúng ta đạt được mục đích là được, không nhất thiết cứ phải giằng co mới được, ha ha…

Diệp Phàm cười thoải mái.

- Chúng ta hình như vẫn chưa đạt được mục đích mà?

Lô Vĩ cũng cảm thấy đầu óc mơ hồ, chuyện gì cũng chưa làm được thì sao lại nói là đạt được mục đích chứ.

- Ha ha, Tào Quân Nghĩa phỏng chừng là đứng ngồi không yên, nhất định ngày mai sẽ tống khứ Mã Chiếm Khôi khỏi doanh trại.

Diệp Phàm cười nói.

- Ông anh à, mặc dù là tống khứ khỏi doanh trại thì chúng ta cũng không thể điều tra. Hơn nữa mỗi ngày xe quân đội vào ra cũng không ít, chúng ta chỉ có thể giương mắt nhìn. Sao có thể biết được Mã Chiếm Khôi trốn ở xe nào chứ?

Tề Thiên hừ một tiếng rồi nói.

- Không vội đâu, Mã Chiếm Khôi không chạy được đâu.

Diệp Phàm lắc lắc đầu, liếc nhìn Tề Thiên một cái.

- Tối chúng ta đóng giả quân sĩ bắt kẻ trộm nhé.

- Có ý gì vậy?

Hạ Hải Vĩ cũng không kìm nổi.

- Ha ha, Tề Thiên không phải là Trung đoàn trưởng Trung đoàn số 2 Binh đoàn Báo Săn sao? Chúng ta mang theo vài người mặc quân trang vào rồi có muốn kiểm tra thì không thành vấn đề gì.

Diệp Phàm cười nói.

- Quân trang của Báo Săn không giống như áo quần quân đội bình thường mà?

Lô Vĩ lắc đầu.

- Cậu ngốc quá, cứ nói là Báo Săn hành động bí mật không được sao? Tề Thiên cũng không phải là giả mà.

Diệp Phàm cười mắng.

- Hay, ha ha…

Lô Vĩ sờ sờ đầu, cười với vẻ mặt ngây ngô.

- Anh à, chỉ sợ lục soát không được. Tuy nói em ở Binh đoàn Báo Săn nhưng cũng không thể vô cớ điều tra được. Hơn nữa, chuyện này còn giống như giả mạo để điều tra vậy. Nếu để huyên náo quá mức thì phát hỏa, giúp cho Tào Quân Nghĩa báo cáo với Cố Thiên Kỳ, em khi đó không phải *** cũng thành phân.

Vẻ mặt Tề Thiên buồn bực.

- Thằng nhóc này, quan càng làm càng lớn, nhưng lá gan thì thật ra càng ngày càng nhỏ. Không dám làm thật thì để tôi gọi cho cậu Trương Cường xem.

Diệp Phàm hừ một tiếng, nói.

- Ai bảo, Tào Quân Nghĩa chỉ là cháu em, em không phải là đồ ẻo lả đâu.

Tề Thiên lập tức khoe khoang.

Trong sự che chắn của màn đêm.

Từ trong doanh trại của sư đoàn dã chiến số 1, một đoàn xe quân sự hơn mười chiếc tiến ra hướng lên đường quốc lộ.

- Anh Diệp, rắn đã lộ diện, ngay ở bên trong chiếc xe giống như chiếc xe chỉ huy kia.

Từ trong điện thoại vang lên giọng nói của Trần Quân, con của Trần Khiếu Thiên.

- Tào Quân Nghĩa có ở nhà không hay ở trong xe chỉ huy?

Diệp Phàm hỏi.

- Có, chẳng những có Tào Quân Nghĩa mà hình như còn có một thiếu tướng nữa cũng ngồi trong xe chỉ huy.

Trần Quân báo cáo.

- Thiếu tướng ư, sao lại có thể như thế được. Triệu Côn đảm nhiệm chức Sư trưởng Sư đoàn dã chiến số 1 nhưng thật ra chỉ có một thiếu tướng như anh ta thôi, hình như khi anh ta đi rồi thì trong Sư đoàn dã chiến số 1 không có ai là thiếu tướng cả mà.

Diệp Phàm nhanh chóng quay đầu sang hỏi Tề Thiên bên cạnh.

- Vâng, Sư đoàn dã chiến số 1 không có biên chế Thiếu tướng, Sư trưởng và chính ủy đều có cấp bậc đại tá.

Tề Thiên khẳng định chắc chắn, y đã sớm điều tra rõ ràng.

- Sao lạ vậy, Thiếu tướng đó tên là gì, cậu có nghe nói không?

Diệp Phàm hỏi Trần Quân. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Yến Thành.

Trần Quân nói.

- Yến Thành là ai?

Diệp Phàm quay đầu hỏi Tề Thiên.

- Không rõ lắm.

Tề Thiên lắc lắc đầu.

Diệp Phàm đành phải lập tức gọi điện tới chỗ Trương Cường, bảo y lập tức kiểm chứng một chút.

- Mới từ quân khu Bắc Kinh điều về, đảm nhiệm chức Thiếu tướng, Phó quân đoàn trưởng quân đoàn thứ hai căn cứ vịnh Lam Nguyệt. Nguyên bản chính là Sư trưởng Sư đoàn chủ lực thứ 2 quân khu Bắc Kinh, nghe nói người này là người nhà họ Yến ở Bắc Kinh.

Trong chốc lát, Trường Cường gọi điện thoại trả lời.

- Nhà họ Yến ở Bắc Kinh ư?

Diệp Phàm thầm nói một câu, thật sự không hiểu được tí chút nào lai lịch của nhà họ Yến ở Bắc Kinh.

- Việc này em cũng không biết rõ thế nào cả. Anh Diệp nếu muốn hỏi thì có thể hỏi cô bé Mai Diệc Thu xem, nhà lão Mai bọn họ ở thủ đô cũng có chút lai lịch, cũng khá quen thuộc đối với giới quân sự. Hoặc là có thể hỏi Triệu Tứ người nhà họ Triệu cũng được, phỏng chừng cũng biết được một chút.

Trương Cường nói.

- Diệc Thu, lai lịch của Yến Thành như thế nào?

Diệp Phàm hỏi thẳng.

- Yến Thành, có phải là Yến Thành ở tập đoàn quân thứ hai ở Thủy Châu không?

Mai Diệc Thu hỏi.

- Ừ.

Diệp Phàm lên tiếng.

- Người nhà họ Yến ở Bắc Kinh, người cầm lái chính là Phó thủ tướng đương nhiệm Yến Vân. Nghe nói Yến Thành từ quân khu Bắc Kinh điều về, mục tiêu chính là vị trí của Cố Thiên Kỳ.

Phỏng chừng Cố Thiên Kỳ không lâu nữa sẽ thăng chức thành Phó tư lệnh viên căn cứ vịnh Lam Nguyệt. Chức Quân đoàn trưởng tập đoàn quân thứ hai của quân khu Lĩnh Nam thuộc về Yến Thành.

Anh Diệp à, nhà họ Yến không hề đơn giản chút nào. Tuy nói rằng trước mắt Yến Vân chỉ là Phó thủ tướng thứ nhất nhưng quyền lực của ông ta dưới chức Phó thủ tướng cũng khá cao. Hơn nữa, nhà họ Yến và vị lãnh đạo Kiều Viễn Sơn nhà họ Kiều ở Ban Tổ chức Trung ương có quan hệ khá thân thiết.

Mai Diệc Thu là một cô gái khá thông minh, Diệp Phàm vừa hỏi thì phỏng chừng cô đoán được Diệp Phàm đang có suy tính gì đó với Yến Thành.

Chỉ sợ Diệp Phàm không cẩn thận lại bị thiệt hại. Tuy nói rằng Diệp Phàm đã lăn lộn nhiều ở chốn quan trường trong chính phủ nhưng Kiều Viễn Sơn lại là Trưởng ban Tổ chức Trung ương, lực sát thương đối với cán bộ chính phủ không thua gì bão cấp mười bảy.

- Ừ.

Diệp Phàm buông điện thoại, vẫn không sao hiểu được sao Yến Thành lại ngồi với Tào Quân Nghĩa trong xe chỉ huy.

- Có lẽ là Sư đoàn dã chiến số 2 lần này đi dã ngoại huấn luyện dã chiến, mà Yến Thành rất có khả năng chính là vị chỉ huy của đợt huấn luyện dã ngoại lần này. Tào Quân Nghĩa thật là lợi hại, không ngờ đưa một nhân vật lợi hại đến như vậy để giữ thể, tính toán thật chu toàn.

Tề Thiên rụt cổ, có chút khó chịu.

- Hừ, Cố Thiên Kỳ có đến đây cũng không làm gì được.

Diệp Phàm đột nhiên hừ một tiếng lạnh như băng:

- Bảo mọi người chuẩn bị thật tốt, hôm nay không thể nào không ngăn Mã Chiếm Khôi lại được.

- Báo cáo, phía trước có người chặn xe, không cho chúng ta đi tiếp.

Tào Quân Nghĩa đang nói chuyện phiếm thoải mái với Yến Thành thì xe bất ngờ dừng lại. Một tên lính chạy bộ lên báo cáo.

- Chặn xe ư, ha ha, thật là nực cười, chúng ta là xe quân đội. Hơn nữa lại đi dã ngoại huấn luyện dã chiến, người nào ăn no không có chuyện gì lại đi chặn xe quân sự chơi vậy? Chẳng lẽ không biết hành động như thế này là muốn rơi đầu ư?

Tào Quân Nghĩa hừ một tiếng, thật ra trong lòng gã đang lo lắng. Tuy nhiên gã lại liếc mắt nhìn Yến Thành một cái, suy nghĩ lại trở nên linh hoạt.

- Người dẫn đầu nói tên là Tề Thiên, anh ta nói là Trung đoàn trưởng Trung đoàn số 2 Sư đoàn Báo Săn. Anh ta nói là nhận được mệnh lệnh của thượng cấp, đang lùng bắt một tên đặc vụ của địch.

Quân lính báo cáo.

- Bảo anh ta tới đây.

Yến Thành nhíu mày, đột nhiên hừ một tiếng. Trong lòng gã tất nhiên là không thoải mái rồi. Tuy nói Báo Săn là xếp hàng đầu nhưng không thể quản được tập đoàn quân thứ hai. Hơn nữa, Yến Thành còn có chút tâm lý bài xích đối với Báo Săn nên cũng không thoải mái.

Chỉ chốc lát sau, Tề Thiên và Diệp Phàm tới trước xe chỉ huy.

Tề Thiên đầu tiên đứng chào theo nghi thức quân đội. Dù sao thì Yến Thành cũng là Thiếu tướng.

- Báo Săn các anh thật đúng là hay kiếm chuyện. Phải điều tra phần tử đặc vụ của địch tôi cũng không phản đối. Tuy nhiên, đây là đơn vị của Sư đoàn dã chiến số 2, đang tiến hành đợt huấn luyện dã ngoại. Phần tử đặc vụ của địch có ngu dốt mấy cũng không dại gì chui đầu vô lưới. Hơn nữa lần này thiếu tướng Yến tự mình đưa quân đi, liệu có phải anh nghi ngờ năng lực cầm quân của Thiếu tướng Yến không đây.

Tào Quân Nghĩa nương vào thế của Yến Thành, không ngờ đẩy Tề Thiên vào chỗ mờ mịt.

- Báo cáo thủ trưởng, chúng tôi chỉ chấp hành mệnh lệnh của thượng cấp, không hề có ý bất kính với Thiếu tướng Yến.

Tề Thiên đứng nghiêm, tư thế rất nghiêm túc, thái độ cũng nhún nhường.

Tuy nhiên, Tào Quân Nghĩa không hề cảm kích mà hừ một tiếng, nói:

- Mệnh lệnh thượng cấp ư, người nào là thượng cấp, tên người đó là gì?

- Ha ha, Đoàn trưởng Tề, anh hẳn phải được lệnh chỉ thị của thượng cấp. Nếu phải điều tra thì xin đưa ra chỉ thị của thủ trưởng Báo Săn làm căn cứ xác minh.

Yến Thành bên cạnh không ngờ mỉm cười, lời nói của gã khá khách khí. Tuy nhiên, ý này của gã cũng khá đanh đá chua ngoa.

- Việc này, thủ trưởng của chúng tôi chỉ có chỉ thị miệng thôi.

Tề Thiên đưa mắt nhìn Diệp Phàm một cái, thấy hắn không tỏ vẻ gì đành phải kiên trì chống chọi. Tư thế đó chính là để phù hợp với lời nói dối.

- Chỉ thị miệng ư, thủ trưởng nào chỉ thị miệng. Ha ha, tôi không ngại tốn chút thời gian gọi điện thoại hỏi thăm vị thủ trưởng chỉ thị miệng của Báo Săn đâu.

Yến Thành không chút khách khí, từng bước ép sát. Trong lòng gã cũng biết là phỏng chừng Tề Thiên đang nói sảng, liền bứt lên nói lung tung thôi.