- Cái này, vậy cháu sẽ giải thích một vài thông tin, chú dù sao cũng không nên cho là thật. Ở Địa ủy Đức Bình, trước kia Chủ tịch địa khu Vương rất có thế lực, nghe nói đều do vì Bí thư cũ nuông chiều thành quen.
Bí thư Trang đến Đức Bình hiện nay tình hình cũng đã ổn định. Nói về quan hệ của cháu và Phó bí thư Hạ, thì thực ra là hai chúng cháu quen từ hồi ở Ngư Dương, hơn nữa quan hệ cũng khá tốt.
Cũng được coi là bạn tri kỉ, cũng chính cháu giới thiệu cho anh ta quen với bí thư Trang.
Diệp Phàm nói, Lô Trần Thiên làm gì mà không hiểu chứ. Chẳng phải quá rõ là Hạ Hải Vĩ dựa vào Bí thư Trang đó sao, cho nên, chợt cúi mặt xuống, có chút ngại ngùng.
Vì sao Diệp Phàm lại muốn nói cho ông ta, nói sau không bằng nói trước. Hắn chỉ lo Lô Trần Thiên nghĩ mình lôi kéo Hạ Hải Vĩ. Chi bằng sớm nói ra quan hệ của hai người Trang, Hạ, để Lô Trần Thiên đừng nghĩ sai.
- Ừ, tiếp đi.
Một lát sau Lô Trần Thiên bình tĩnh lại, liền nói.
- Ngoài ra còn nghe nói Phó bí thư Tôn Quốc Đống cũng có cách nghĩ như thế. Trước đây lúc Chủ tịch Vương còn tại chức, Địa khu Đức Bình chia thành bốn phần thiên hạ.
Một phái của bí thư Trang Thành, chủ tịch Vương và Phó bí thư Lôi có lúc liên kết có khi đối lập, nhưng hầu như là liên kết với nhau.
Lúc Tôn Quốc Đống là Phó bí thư kiêm Trưởng ban Tổ chức cán bộ, thực ra ông ta tự thành một phái. Lần này chủ tịch Vương và Phó bí thư Lôi đều xuống, Tôn Quốc Đông lên tới chức Bí thư Đảng-Quần chúng, xem chừng cách nghĩ sẽ càng lớn hơn.
Diệp Phàm nói mập mờ.
Về phần hai tay chân của Trang gia là Ôn Tín Niên và Trịnh Chí Minh, Diệp Phàm không nói lộ ra. Cũng xem không làm Trang Thế Thành và Lô Trần Thiên thất vọng. Làm người dù sao cũng nên có chừng mực, tin là sau vài lần hội nghị thường vụ, Lô Trần Thiên hẳn sẽ tìm ra chút manh mối.
- Đường Lệ Chi là người thế nào?
Lô Trần Thiên đột nhiên hỏi.
- Về người phụ nữ này thì hơi khó nói. Trước kia vẫn đi theo Vương Triều Trung, tuy nhiên, Vương Triều Trung và rất nhiều cán bộ trong đường dây lại gặp xui xẻo, vậy mà cô ta không bị sao cả, xem chừng cũng khá có thế lực. Nếu chú Lô muốn làm gì, người phụ nữ này thực ra là đối tượng có thể bàn bạc được, haha.
Diệp Phàm cười nói.
- Tôn Quốc Đống có đồng minh ở Uỷ ban thường vụ Địa ủy đúng không?
Lô Trần Thiên gật gật đầu,hỏi.
- Cái này cháu cũng không rõ lắm. Trước kia hình như Tôn Quốc Đống hành động một mình. Hiện nay có đồng minh hay không tôi cũng không rõ lắm.
Diệp Phàm thật sự là không rõ lắm.
- Còn về Phó chủ tịch thường trực Địa khu Triệu Xa Thành?
Lô Trần Thiên quan tâm nhất là người này. Bởi vì Lô Trần Thiên là chủ tịch Địa khu, nên Phó chủ tịch thường trực có ảnh hưởng khá lớn đến ông ta. Nếu không, công tác chính quyền sẽ không dễ thực hiện.
Có lẽ mấy Phó chủ tịch Uỷ ban nhân dân đại khu Đức Bình có quan hệ khá tốt với Triệu Xa Thành.
- Người này cháu cũng không rõ lắm. Có vẻ lúc thì theo Vương Triều Trung, lúc lại đứng độc lập. Có lúc nghe nói còn liên kết với Phó Bí thư Lôi. Tuy nhiên, nghe nói quan hệ của người này và Phó chủ tịch Địa khu Chu Mỹ Sâm khá tốt.
Hiện nay, ủy ban thường vụ Địa ủy Đức Bình còn trống hai vị trí là Trưởng ban thư ký và Chủ nhiệm Uỷ ban Chính trị Pháp luật. Nghe nói bên tỉnh đã dành một suất cho người của Đức Bình. Nói cách khác, trong hai vị trí đó có một người là từ Đức Bình được đề bạt.
Chu Mỹ Sâm và Đường Thiên Thạch khi đó đang cạnh tranh hai vị trí này. Tuy nhiên, lần trước Đường Thiên Thạch bày mưu hại cháu, hiện nay còn đang bị điều tra ở Uỷ ban Kỷ luật, xem chừng không tham gia vào trò chơi nữa, bị loại rồi.
Khả năng Chu Mỹ Sâm giành được chân này cũng khá lớn. Tuy nhiên, chẳng thể nói trước điều gì được. Còn có mấy Phó chủ tịch Địa khu cũng đều có thể cạnh tranh.
- Tiểu Diệp, không phải hai, mà là ba vị trí phải đổi người. Tư lệnh Quân phân khu Phượng đã bị điều đi rồi.
Lô Trần Thiên mỉm cười. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
- Điều đi rồi? Ai sẽ tới tiếp nhận nhiệm vụ?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi, dù sao cũng không yên tâm. Tư lệnh Quân phân khu cũng không quản việc. Đến tham gia hội nghị thường vụ bất thường thì đều là chỉ là để giơ tay, bỏ phiếu, rất ít khi can thiệp vào những mảng như nhân sự.
- Tào chính Đức từ Quân khu tỉnh,
Lô Trần Thiên nói.
- Tào Chính Đức, chẳng phải nghe nói năm ngoái ông ta bị xử lý vì phạm tội gì đó rất nghiêm trọng mà?
Diệp Phàm lập tức mở to mắt, không thể ngờ Tào Chính Đức có chỗ dựa có thế lực như thế. Năm ngoái bị xử lý, năm nay lại gây sóng gió
Người này đến Đức Bình đối với Diệp Phàm mà nói cũng không phải chuyện tốt. Bởi vì suýt nữa Diệp Phàm đâm chết con trai Tào Hồng của ông ta. Nghe nói điều trị ở bệnh viện một năm, vừa mới ra viện.
Nếu Tào Chính Đức tới Đức Bình, Tào Hồng chắc chắn sẽ tới Đức Bình gây sóng gió. Hơn nữa còn là nhằm vào chính mình. Tào Chính Đức dù gì cũng là ủy viên thường vụ Địa ủy. Nếu ông ta có làm gì mình thì đúng là cũng đau đầu.
" con gián đánh không chết kia, ngươi tốt nhất đừng động vào ta, nếu không, ta cũng không ngại lại làm thêm lần nữa đâu.
Diệp Phàm nháy mắt quyết đoán, sắc mặt đằng đằng sát khí.
Buổi sáng ngày hôm sau, Diệp Phàm lại đi thăm thôn Đại Vũ.
Nhìn năm sáu trăm mét phía xa, trong lòng Diệp Phàm suy nghĩ, tự nhiên chú ý đến Quốc lộ Thiên Tường.
Quốc lộ Thiên Tường cách thôn Đại Vũ năm sáu trăm mét. Nếu có thể dời đến gần thôn ĐạiVũ, hoặc là cho Quốc lộ chạy thẳng qua thôn Đại Vũ, hẳn sẽ mang đến nhiều lợi ích to lớn.
Một là, quốc lộ Thiên Tường là con đường đẹp rộng chừng mười lăm mét. Ít nhất là giúp thôn Đại Vũ bớt đi một con phố phải sửa.
Thứ hai, lượng xe cộ qua lại tăng đáng kể, để người lái xe nhìn thấy sự đổi mới của thôn Đại Vũ, nhất định sẽ mang lại cơ hội lớn. Thứ ba, cũng có thể mang lại nhiều lợi ích cho những mạng lưới quan hệ.
Diệp Phàm đã từng nói ý tưởng này với Tề Chấn Đào qua điện thoại một lần.
Tề Chấn Đào trầm ngâm trong chốc lát, nói:
- Phương diện quy hoạch thiết kế là do Vi Kiến Minh ở sở Giao thông phụ trách, người này trước kia có quan hệ khá thân với Chủ tịch Chu.
Xem thái độ của chủ tịch Chu, có vẻ muốn đề cử người này nhận chức giám đốc thay cho Lô Cửu Nhất. Mà theo phương án của các cậu thì quốc lộ Thiên Tường lại phải dịch chuyển lại gần sáu trăm mét. Thứ nhất là việc xây đựng quốc lộ Thiên Tường chắc chắn phải suy nghĩ lại, có thể mang đến một loạt các vấn đề khác phát sinh.
Ví như giải phóng mặt bằng, bồi thường. Quan trọng nhất là ước chừng quốc lộ Thiên Tường vì vậy mà phải kéo dài ra hai bên hai mét.
Chiều dài so với đường thôn nhỏ cũng không có vấn đề gì, nhứng về chiều rộng mà lên đến mười lăm mét, đối với quốc lộ Thiên Tường mà chiều rộng lên đến hai mươi mét ở địa khu Đức Bình mà nói, xây dựng thêm một km chi phí không thấp hơn mười triệu.
Bởi vì, đường ở nội thành các cậu thì đều đổ bê tông, cao cấp, lớp bê tông khá dày. Nếu xuyên qua thôn Đại Vĩ, còn phải thêm chi phí như xem xét bố trí mạng lưới đường ống và nhiều khoản khác nữa.
E rằng cháu khó thuyết phục được những người phụ trách hạng mục này của bộ chỉ huy. Đương nhiên, Chú Tề có thể lập tức gật đầu đồng ý.
Nhưng, vừa rồi chẳng phải chú đã nói qua với cháu. Thứ nhất, quan hệ của Vi Kiến Minh và Chủ tịch Chu rất mờ ám. Tuy nói Chủ tịch Chu lùi về tuyến hai trước nhưng chúng ta không thể động vào, lại có cảm giác tiểu nhân.
Thứ hai, Vi Kiến Minh gần đây vì phương án quy hoạch liên tục bị thay đổi nên có lẽ cũng có gì ẩn giấu trong đó.
Người này đã bị chú phê bình vài lần, nếu lần này là chú ra mặt bắt thay đổi, rõ ràng phải đi cửa sau.
Thêm gánh nặng phương án quốc lộ Thiên Tường, Vi Kiến Minh sẽ thấy thế nào. Anh ta không dám ra mặt đề xuất, nhưng chắc chắn sẽ lải nhải với chủ tịch Chu.
Chú Tề của cháu có quyền lớn nhất trong ban điều hành Quốc lộ Thiên Tường. nhưng trách nhiệm cũng lớn nhất. Tuy nhiên, quay về tỉnh, chú Tề chỉ có thể đứng thứ tư. Trên còn có Bí thư Quách, Phó bí thư Cố, người nào cũng chằm chằm quan sát tôi. Đặc biệt là trong tình cảnh Chủ tịch tỉnh còn chưa nhận chức, quan hệ ở tỉnh có chút nhạy cảm.
Đặc biệt là chủ tịch Chu. Tuy nói tới Mặt trận Tổ quốc rồi, tuy nhiên, lạc đà còn gầy hơn ngựa, một loạt người của ông ta vẫn còn tại chức.
Về chuyện quốc lộ Thiên Tường lần này không có chút chiến tích gì trong lòng ông ta đã có chút bất mãn. Lần trước lúc tỉnh ủy lại một lần nữa thảo luận việc quốc lộ Thiên Tường, Chủ tịch Chu đã có chút chua cay.
Cháu nghĩ xem, chú có thể nào ép buộc phải thay đổi phương án? Những giám sát của Mặt trận Tổ quốc thì nhiều như vậy, nhưng nếu cháu có việc gì gọi đến liệu có ai chịu làm không. Không ai làm cả, nhưng bình luận này kia thì thể nào cũng có, điều đó là hiển nhiên
Tề Chấn Đào phân tích cho Diệp Phàm nghe.
Bây giờ, Tề Chấn Đào đã coi Diệp Phàm là người có đủ tư cách để nói chuyện với mình. Mà không phải như lúc trước, cho rằng hắn chỉ là tiểu bối. Tề Chấn Đào khi đó, đều là dùng cách thức giáo huấn hay dạy dỗ đối với Diệp Phàm.
Nhưng từ sau khi Diệp Phàm thể hiện năng lực ở Phượng gia trở về, trong lòng Tề Chấn Đào có chút xem trọng Diệp Phàm, nâng vị trí của hắn lên một bậc.
Đương nhiên là địa vị cao lên, coi Diệp Phàm như một người ngang hàng trong trao đổi bàn bạc, dùng lời lẽ bàn bạc mà không phải có tính chất hướng dẫn, chỉ đạo.
- Chú Tề, nếu cháu có thể bắt Vi Kiến Minh khiến cho phương án cải tạo đoạn đường quốc lộ Thiên Tường được đa số ủy viên trung tâm bộ chỉ huy thường vụ tán thành, chú có đồng ý thay đổi không?
Diệp Phàm vẫn dùng lời lẽ khá khiêm tốn, giữ quyền quyết định cho Tề Chân Đào.
- Bộ chỉ huy có bảy ủy viên thường vụ, chú và Trang Thế Thành chắc chắn sẽ đồng ý, chú chắc chắn sẽ ủng hộ cháu, còn ba phiếu.
Nếu cháu có thể nắm được trong tay Vi Kiến Minh, người phụ trách xây dựng thiết kế quy hoạch, thì chẳng khắc gì có được bốn phiếu. Theo lý mà nói thì phương án này đã có thể được ban chỉ huy thông qua.
Tuy nhiên, chú Tề hy vọng cháu có thể khiến cho năm trong số bảy Đảng ủy viên đồng ý thì càng tốt. Về sau dù có ai đi Tỉnh ủy
Chú cũng dễ đưa ra lý do là đại sự đồng thuận của đại đa số thành viên, như vậy mới không có vẻ bị động đúng không?
Tề Chấn Đào giọng điệu thân thiết
- Cháu nghĩ xem, trong số ba Đảng ủy viên còn lại, cháu có thể nắm được ai?
- Phó chánh văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh phụ trách công tác liên lạc, Trương Minh Đường, hẳn sẽ không tham gia. Người này chắc chắn không tham gia.
Ông ta là tay sai của Cố Phong Sơn. Thật ra, quốc lộ Thiên Tường ngay từ lúc đầu, đã có chút cạnh tranh giữa cháu và tiểu bối Cố Tuấn Phi của Cố gia.
Lần trước ở sở cậu ta đã ngăn cản thành công tuy nhiên bị cháu tự mình đi khai thông khớp xương từ bộ Giao thông, trong lòng đương nhiên là rất tức giận.
Trương Minh Đường, hễ là cháu ủng hộ, anh ta liền phản đối. Chú Tề cứ đưa đề xuất của cháu ở lễ khởi công quốc lộ Thiên Tường thì sẽ rõ. Mâu thuẫn của cháu và Cố gia có lẽ không thể điều hòa được.
Diệp Phàm thở dài.
- Tục ngữ nói oan gia nên giải không nên kết. Tuy nhiên, Cố gia ép sát từng bước, xem chừng trong cuộc chiến giữa các tiểu bối, kẻ bề trên Cố Phong Sơn cũng nhúng tay vào.
Chú nghe nói Bí thư huyện ủy Ma Xuyên đương nhiệm Túc Nhất Tiêu mới đến cũng có liên quan đến Cố Phong Sơn. Rõ ràng có tận hai quả đào cho cháu chọn.
Tuy nhiên, Túc Nhất Tiêu nghe nói đã xảy ra chuyện. Haha. Đúng thật là giáng cho Cố Phong Sơn một cái tát tai.
Tề Chấn Đào đột nhiên mỉm cười, quay người hừ nói:
- Đương nhiên, nếu mâu thuẫn với Cố gia không thể điều hòa được, chúng ta cũng không phải sợ phiền phức. Tiểu Diệp, cháu đã trưởng thành, có sự giúp đỡ của bạn hữu anh em. Đàn ông không nên đi gây sự nhưng thật sự đến bước đường này rồi thì cũng không phải sợ phiền phức. Cố gia, nếu thực sự đối đầu với cháu, chú Tề sẽ ủng hộ cháu.