Quan Thuật

Chương 1011: Bí thư Tỉnh ủy bị lừa




Người này là chủ quản chỉ đạo công tác quản lý xây dựng đô thị, giám sát công tác các huyện ( thành thị, khu) của thủ phủ Đức Bình, hỗ trợ cục Xây dựng nắm bắt công tác quản lý vệ sinh môi trường bảo đảm bộ mặt thành phố, thủ phủ Đức Bình.

Người cuối cùng là Trương Húc Minh bên cục tổng công trình, cũng là thành viên tổ Đảng, được phân công quản lý phòng Kiến trúc cục, phòng Quản lý Công trình, phân công quản lý trạm Quản lý chất lượng công trình xây dựng đô thị, trạm an toàn, trạm giá xây dựng, trung tâm đấu thầu, hiệp trợ giải quyết công tác nợ công trình và tiền lương, thanh nợ, quản lý công tác toàn bộ chất lượng an toàn thành thị, hiệp trợ địa phương xây dựng đội thi công, công tác kế hoạch hoá gia đình...

Nơi tốt nhất đương nhiên bị Trịnh Văn Khải và Giang Trường Ba khống chế...

Chu Trường Phong kể lại tỉ mỉ cho Diệp Phàm hết thảy, khi Chu Trường Phong nói ra hết thì bản thân anh ta cũng có chút mơ hồ, mối quan hệ trong cục giữa các vị loạn vô cùng. Có những chuyện cũng chỉ có thể đoán mò, không có cách chứng thật.

- Trường Phong, dây thừng có rối mấy thì cũng có đầu mối, chỉ cần tìm được giao điểm, kéo tơ lột kén, thì sẽ có biện pháp làm rõ hết thảy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Diệp Phàm cười nói, vẻ mặt thoải mái.

Nhưng, tâm tình của Chu Trường Phong đâu có tốt như vậy, tuy nói đã biết Diệp Phàm có chỗ dựa vững chắc, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, không thể kêu Phó bí thư tỉnh ủy Tề Chấn Đào tự mình đến cục Xây dựng giải quyết, làm vậy khác nào dùng đại pháo đánh muỗi.

Cho nên, những mối quan hệ này, chỉ có thể mượn dùng cho việc thăng quan hay xử lý đại sự, bình thường vẫn phải dựa vào chính mình. Đương nhiên, Chu Trường Phong cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ phụ họa gật gật đầu.

Lúc này, điện thoại vang lên.

- Diệp Phàm, anh nói không giữ lời, hừ.

Bên trong truyền đến giọng nói của Quách Thu Thiên có chút phẫn nộ.

- Có ý gì đây Quách Đại tiểu thư, tôi không chọc giận cô, sao lại nói tôi không giữ lời?

vẻ mặt Diệp Phàm kinh ngạc, hỏi, giọng nói từ trong điện thoại truyền đến cảm nhận rõ Quách Thu Thiên thật sự nổi giận.

- Hừ, còn giả ngu, tôi ghét nhất loại ngụy quân tử.

Quách Thu Thiên hừ giọng.

- Cô giải thích đi chứ, tôi thật không biết cô đang nói cái gì? Còn ví von với ngụy quân tử nữa.

Diệp Phàm cũng có chút tức giận, lớn giọng nói.

- Còn không phải, anh lừa đại bá của tôi, hu hu...

Quách Thu Thiên khóc, cứ như rất thật vậy.

- Được rồi, đừng khóc, giải thích cho tôi xem nào, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tôi thật sự càng ngày càng bị mơ hồ, đừng khóc, phụ nữ mà khóc sẽ nhanh già, già rồi thì sẽ không có đàn ông theo.

Diệp Phàm khẩn trương dỗ dành nói, thầm nhủ, phụ nữ đều thế, rất dễ dỗ dành.

- Ai cần anh thích, đồ vờ vịt.

Quách Thu Thiên vẫn tiếp tục khóc.

- Chị Thu Thiên của tôi ơi, cô dù sao cũng phải cho tôi hiểu là chuyện gì chứ? Vô duyên vô cớ chụp mũ nói lừa gạt bác cả của cô, tôi nào dám, tôi còn cần cái mũ quan trên đầu mình mà.

Diệp Phàm khẩn trương kêu oan nói.

- Hừ, bác cả là để anh kêu sao, đồ vô sỉ.

Quách Thu Thiên khóc thút thít hừ thanh nói.

- Người ta kêu bác cả cũng bị phản đối, cô ăn ghen sao?

Diệp Phàm hỏi ngược lại

- Nói mau, chuyện gì?

Diệp Phàm thực sự có chút nóng nảy, không còn kiên nhẫn nói.

Phỏng chừng do Quách Phác Dương tự mình không tiện ra mặt, nên bảo Quách Thu Thiên tới hỏi tội, nếu thực sự mang tội danh lừa gạt với Quách Phác Dương, phỏng chừng đã không yên thân ở Nam Phúc rồi.

- Anh tôi là Quách Chân Kỳ, anh nói anh Thiết nào đó sẽ nói giúp anh ấy, thăng lên làm Phó đoàn trưởng trung tá tam đoàn. Hừ, sói mắt trắng, mất công bác cả tôi biện hộ, kết quả, có mũ quan rồi thì qua cầu rút ván, không phải là người, hừ.

Quách Thu Thiên rốt cục lộ chân tướng, liên tục mắng Diệp Phàm.

- Sao lại thế này, tôi có nghe anh Thiết nói đã ổn định xong rồi. Sao lại thay đổi. Vậy anh trai cô hiện tại...

Diệp Phàm dùng vẻ mặt kinh ngạc hỏi, chuyện đó hắn đích xác có nghe nói đã đâu ra đó rồi, sao lại có thay đổi.

Cái này, có lẽ có chút trở ngại. Bởi vì ngày đó sau khi gặp Quách Phác Dương xong Diệp Phàm đã vì anh ta mà nói chuyện với Thiết Thác, mịt mờ đưa đẩy chuyện của Quách Chân Kỳ.

Không thể tưởng được Quách Phác Dương nghe xong đúng là đã để bụng, đề cử Thiết Thác đảm nhiệm chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, hơn nữa Thiết Chiêm Hùng cũng gửi gắm, Thiết Thác do án của Đức Bình mà thanh danh đại chấn, đã nhờ Ủy ban Kỷ luật Trung ương Phượng Bảo Sơn mới ngồi lên cái ghế này.

Cái này, giống như một giao dịch. Bộ đội Báo Săn thần bí, Quách Phác Dương mặc dù là bí thư tỉnh, xem ra cũng không ổn.

Phải biết rằng chức trung tá Phó đoàn trưởng của Báo Săn là chiếc ghế khó tranh thủ. Hơn nữa Quách Chân Kỳ chăm chăm để ý, nên thích Báo Săn.

Cho nên, Quách Phác Dương mới có thể coi trọng như thế, dùng một vị trí Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh đổi vị trí trung tá Phó đoàn trưởng Báo Săn, đương nhiên là thiệt thòi quá.

Không thể tưởng bị lỗ vốn không ngờ còn bị bại lộ, kết quả là dùng giỏ trúc múc nước, công dã tràng, việc này huyên náo khá lớn, ấn tượng về Diệp Phàm ở trong lòng Quách Phác Dương rơi xuống nghìn trượng.

- Hiện tại, vẫn chỉ là một Trưởng phòng nhỏ của phòng tình báo, cấp bậc thiếu tá. Hơn nữa, nghe nói đến vị trí này cũng không bảo đảm, nói là Báo Săn đề bạt cấp sư đoàn, phải chỉnh đốn một lần nữa.

Quách Thu Thiên tức giận hừ nói.

- Vậy cái ghế Phó trung đoàn trưởng của tam đoàn bị ai cướp đi rồi?

Diệp Phàm có chút nổi giận, lớn tiếng hỏi.

- Cố Vĩ Hùng của Cố gia ở Bắc Kinh. Bọn họ thế mạnh, nhà chúng tôi làm không lại, hừ, sớm biết rằng gặp phải thứ tình huống này, anh cũng không cần thiết lấy lời nói ra lừa người khác, mất công tôi khi trước lúc học chung giúp anh nhiều như vậy, ở Ma Xuyên, bác cả còn giúp anh ký tên, lòng lang dạ sói, heo chó không bằng.

Quách Thu Thiên lại mắng.

- Đừng nóng vội, tôi thực sự không hiểu được việc này cớ sự như thế nào. Như vậy đi, cô cho tôi vài ngày thời gian, bảo đảm anh trai cô sẽ ngồi lên cái ghế đó, không phải trung tá Phó trung đoàn trưởng sao? Việc này tôi thực sự không lừa cô, tôi đi dọ hỏi trước.

Diệp Phàm nói.

- Tôi sẽ tin tưởng anh thêm một lần, Diệp Phàm, nếu anh còn dám lừa tôi, tôi sẽ cho anh chết rất đẹp đấy, tôi muốn cho Hồng Ngẫu, Trần Lôi bọn họ biết anh là kẻ lừa đảo, gạt người, lừa tình, lừa chức quan, lừa tiền, cái gì cũng lừa, lừa siêu cấp, hừ.

Quách Thu Thiên treo điện thoại.

Diệp Phàm bị cô ta nói đến mồ hôi chảy ròng ròng, thầm nhủ, bố mày còn chưa lừa mày lên giường, sao lại nói bố mày như thế.

Diệp Phàm trực tiếp về nhà khách, bởi vì hôm nay vội vàng đi nhậm chức, còn chưa hỏi chỗ ăn ở, nên quyết định ở tạm tại nhà khách Đức Bình.

- Chuyện của Trương Cường, Quách Chân Kỳ rốt cuộc sao lại thế này, trước khi đi tôi không phải đã dặn dò kỷ lắm rồi sao?

Diệp Phàm giọng điệu rất nặng. Trước mắt Trương Cường là một trong những người phụ trách Báo Săn, cũng là cấp bậc phó sư.

- Ôi, anh Diệp, còn chút chuyện chưa kịp nói với anh. Tôi cũng từng nhắc qua việc này, nhưng trước mắt Báo Săn là rắn mất đầu, tổng bộ tạm định do phó sư trưởng Mã Thượng Chí chủ trì.

Ngoại trừ ông ta ra còn có ba phó sư đoàn trưởng khác, tôi cũng là một trong số đó. Khi thảo luận việc an bài nhân sự, phó sư trưởng Mã và phó sư trưởng Lưu Hạo Nguyệt đều đồng ý cho Cố Vĩ Hùng của Cố gia đảm nhiệm chức Phó đoàn trưởng của nhị đoàn Báo Săn.

Ngoài ra còn có một phó sư trưởng Khương Yến là phụ nữ, cô ta không tỏ thái độ. Cho nên, chỉ có một mình tôi nên độc mộc khó chống đỡ.

Trương Cường thở dài, tỏ ra rất ngượng ngùng.

- Bỏ đi, bên trong còn có thể sắp xếp thêm một vị trí trung tá cấp phó đoàn hay không?

Diệp Phàm hỏi.

- Đã hết rồi, một cây cải củ một cái hố, toàn bộ đã nhét đầy hết rồi. Hơn nữa, lần này sau khi Báo Săn được đề tăng lên cấp sư đoàn, đội viên chính thức đã gia tăng lên hơn 50 người, nhưng vị trí quan quân lại không tăng thêm.

Mật ít ruồi nhiều

Quốc gia chúng ta có đến mấy triệu quân đội, người muốn làm quan khá nhiều. Hơn nữa, bởi vì Báo Săn khá đặc thù, cho nên, tất cả đều có người cấp trên chào hỏi.

Chỉ có tôi một phó sư đoàn trưởng nhỏ nhoi, một tháng qua, chỉ điện thoại của những lãi già bên quân ủy thôi cũng đã có đến mấy chục cuộc.

Lúc ấy người bất đồng với tôi Cố Vĩ Hùng đảm nhiệm chức Phó đoàn trưởng tam đoàn, lão già Cố Thiên Long kia mặt dạn mày dày, thiếu chút nữa muốn nuốt sống tôi.

Cưỡng bức, dụ dỗ chiêu nào cũng dùng đến, sau thấy thái độ tôi kiên quyết, không ngờ lại chuyển sang liên hợp với lão già Tào Mộng Đức bên bộ Tổng chính trị ra sức áp chế.

Tôi lại không dám nói việc này là do anh giao phó, nếu dám nói ra tin tưởng rằng Phó trung đoàn trưởng Mã cũng không dám hé răng.

Cuối cùng, tôi thấy cá nhân tôi có cố chống cũng không làm nên chuyện gì, bọn họ cuối cùng đến công tác của một phụ nữ là phó sư trưởng Khương Yến cũng thuyết phục, cuối cùng, tôi chỉ một mình nên từ bỏ, còn lại toàn bộ thông qua.

Không có biện pháp, quân đội mà, so với quan trường chính phủ sạch sẽ không đến nơi đến chốn. Chỉ tôi, ở chỗ Báo Săn cuồn cuộn còn được, thật sự đến được đại quân giới, tôi cũng chỉ là một côn trùng tép riu bị người ta ức hiếp.

Đáng tiếc anh Diệp, anh không chịu đến Báo Săn, bằng không, vị trí sư đoàn trưởng kia chắc chắn thuộc về anh. Ai còn dám đứng trước mặt bố vung tay múa chân, xui xẻo, những lão già này.

Trương Cường mắng liên hồi, cuối cùng cũng coi như là xả được cơn tức.

- Hừ, Cố Thiên Long và Tào Mộng Đức. Một là Tư lệnh quân khu viên Liêu Thẩm, một là chủ nhiệm Tổng cục Chính trị, đều là uỷ viên quân ủy, khó trách Quách Đại Xuyên đường đường là Phó tư lệnh viên hải quân và Bí thư Tỉnh ủy Quách Phác Dương cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.

Quách gia, so với hai nhà bọn họ, bất luận nhà nào cũng mạnh hơn Quách gia một chút. Bỏ đi, không nói nữa, việc này chưa xong đâu, tôi lập tức tìm Thủ trưởng Trấn.

Khốn thật, bố mày tốt xấu gì cũng là phó soái thứ tám Tổ nòng cốt, một Phó đoàn trưởng mà lại không làm chủ được, còn muốn bức phó soái, đến khoe khoang cái gì.

Diệp Phàm nổi giận đùng đùng treo điện thoại, Trương Cường tất nhiên cũng mồ hôi nhỏ giọt.

Thằng nhãi này lẩm bẩm nói:

- Có trò hay xem rồi, Thủ trưởng Trấn rất có uy. Cố Thiên Long và Tào Mộng Đức liên thủ chơi phó soái Diệp, ha hả, khiến Thủ trưởng Trấn đau đầu rồi.

Trương Cường tất nhiên là vui vẻ vì người khác gặp họa.

- Thủ trưởng Trấn, gần đây khỏe không?

Diệp Phàm hắng giọng cười nói.

Quái, tên nhóc này chỉ cần mình không chào hỏi hắn thì không có khả năng tự chủ động gọi điện hỏi thăm, đêm nay trời mọc sai hướng có phải hay không, Trấn Đông Hải trong lòng buồn bực, còn nhìn ra đêm đen bên ngoài cửa sổ, cười nói:

- Vẫn ổn.

- Thủ trưởng Trấn, tôi thấy chức phó soái thứ tám Tổ nòng cốt tôi kiêm nhiệm xem ta cũng không có gì làm, thôi thì dứt khoát trả lại vậy, dù sao cũng chỉ là một cái hư danh, lấy hay không cũng giống nhau, lấy thì càng tốt, tôi cũng không biết dùng vào đâu khi cần dùng lại không dùng được nên muốn tự do tự tại tiêu dao một phen.

Diệp Phàm bắt đầu phát pháo.

- Diệp Phàm, tuy nói phó soái chỉ là hư danh, nhưng cũng không thể nói như vậy. Chỉ cần anh ra lệnh một tiếng, Báo Săn Thủy Châu và Tổ nòng cốt thứ tám còn có người nào dám cãi quân lệnh?

Cho nên, nói ra thì chức phó soái vẫn có thật quyền. Hơn nữa, sau khi Chiêm Hùng đi rồi, Báo Săn Thủy Châu đến hiện tại vẫn là rắn mất đầu, Tổ nòng cốt thứ tám cũng không sắp xếp tổ trưởng chính thức.

Anh sao có thể nói vô dụng được? Đây là phê chuẩn của tổng bộ Tổ đặc nhiệm A, thông qua Chủ tịch ký tên tán thành, có thể nói giỡn sao? Về sau cũng đừng nói những lời vô vị loại này nữa, bằng không, xử trí theo quân pháp.

Trấn Đông Hải nghiêm mặt, dùng uy của Thượng tướng nói chuyện.