Quan Thuật

Chương 1009: Người đẹp muốn thăng quan




- Tiền lì xì thì đừng mong, tiền sửa chữa lại tòa lầu cũ thôi vẫn còn đang nợ gần trăm ngàn. Phỏng chừng ngày mai Cục trưởng Diệp vừa mới đặt đít ngồi xuống, phía sau người đòi tiền có thể đã xếp thành hàng dài đứng chờ rồi, chủ tửu lầu, chủ thầu, đủ cả...

Lý Mỹ Mỹ cố nhịn cười, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhưng không có gì là ra vẻ vui vẻ vì người khác gặp họa.

- Quái, cục Xây dựng của chúng ta là đơn vị lớn, phía dưới có vài đơn vị trực thuộc không phải rất có tiền sao? Ví dụ như cục Quản lý Công viên là một đơn vị có tiền, bọn họ không phải thu phí công viên sao, còn có cái sân chơi thu phí, nghe nói mỗi ngày tiền vé vào cửa thu cũng không ít.

Triệu Lôi có chút kinh ngạc.

- Ha ha, cục Quản lý Công viên ở trong tay ai, cô không phải không biết.

Lý Mỹ Mỹ cười nói.

- Ừ, cục Quản lý Công viên đều bị gã hói nửa đầu Giang Trường Ba khống chế, nghe nói phí quản lý cũng chưa nộp lên cho cục chúng ta, phí thu được toàn bộ trữ cho bản thân sống phóng túng. Năm ngoái, cục Lâm viên không phải có tổ chức cho cán bộ công nhân viên chức đi Hải Nam du lịch sao. Người ở cơ quan quản lý như chúng ta chỉ phải đỏ mắt ghanh tị.

Triệu Lôi có chút tức giận, bất bình nói.

- Đỏ mắt thì đỏ mắt thôi, có cách gì nào. Giang Trường Ba người ta lợi hại, khi có ăn có uống đều kéo Trần Văn Khải vào. Chỉ nói chuyện năm trước đi Hải Nam chơi thôi, Trần Văn Khải cả nhà đều đi, chi phí cả nhà dùng chi phí công, còn có cả nhà của lão cục trưởng có thể hạ rớt lại sao...

Lý Mỹ Mỹ sắc mặt cũng không hơn gì.

- Tiểu Diệp, trở về nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai đi làm cậu phải chú ý tình hình một chút, xây dựng sửa chữa thành nội củ nát là công trình đặc biệt nặng nề của cục Xây dựng các cậu.

Hơn nữa, thời gian không thể kéo dài, tranh thủ trước cuối năm thăm dò xong tình huống thực tế, sang năm mới lập tức tổ chức cho nhân viên tiến hành quy hoạch toàn diện.

Còn nữa, phải chú ý, cải tạo thành nội cũ không đơn giản chỉ là khu thành nội cũ, khi quy hoạch phải chú ý đến vận mệnh toàn thành để cùng phối hợp mới được. Bằng không, cải tạo thành nội cũ khi hoàn thành nhìn giống như hạc cách điệu giữa bầy gà thì không phụ họa cũng không được.

Trang Thế Thành nắm tay Diệp Phàm nói, sau đó Trang Thế Thành bước vào trong xe, đột nhiên còn nói thêm một câu:

- Tiểu Diệp, Bí thư Thẩm Đạt Dân của thị xã La Châu sang năm sẽ về hưu, ha hả, cố làm cho tốt đi.

Trang Thế Thành vừa nói dứt lời, ra hiệu cho tài xế lái xe đi, xe đi rồi Diệp Phàm vẫn sững sờ đứng tại chỗ mấy phút, thiếu chút nữa đã kêu lên.

Thầm nghĩ, lão Trang ơi lão Trang, hoá ra ông sớm đã dành sẵn chỗ cho kẻ thấp bé này. Cục Xây dựng chỉ là nơi quá độ, để chúng ta hạ nhiệt, thị xã La Châu, một địa phương tốt đấy, nơi giàu có nhất của Đức Bình, đến địa phương đó làm bí thư, lựa chọn không tồi.

Nghe nói Bí thư Thị ủy thị xã La Châu có thể gia nhập thường vụ, nếu như thế đúng là sự thật thì không cần phải nói, tôi đây cũng sẽ có hi vọng nội trong vài năm ở Bắc Kinh sẽ tiến vào hàng ngũ Phó giám đốc sở, miễn cưỡng thì cũng coi như đã bước vào hàng ngũ quan lớn.

Thằng nhãi này hưng phấn khi chuông điện thoại vang.

- Cục trưởng Diệp, buổi tối người đẹp Trần Lôi có lời mời.

Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Thái Hồng Ngẫu, câu cuối cùng còn bồi thêm

- Ngoài ra, người đẹp Ôn Bảo Linh cũng có mặt.

- Vậy còn cô thì sao, cô em Thái xinh đẹp.

Diệp Phàm biến giọng, cười gượng.

- Thối tha, không đứng đắn.

Thái Hồng Ngẫu mặt đỏ lên mắng.

- Cô không đi tôi cũng không đi?

Diệp Phàm cười nói.

- Ai nói tôi không đi, hừ, lập tức, câu lạc bộ giải trí Phong Diệp, phòng số 3. Nếu không đến Trần Lôi sẽ không buông tha ngài đâu.

Thái Hồng Ngẫu mặt đỏ hồng treo điện thoại, bên tai còn nghe được câu cuối cùng là 'Tuân mệnh'. Nguồn: http://truyenfull.vn

- Đi chơi cũng tốt, thủ phủ Đức Bình, tuy nói đã đến đây không ít lần nhưng vẫn rất xa lạ, thuận đường đi tìm hiểu tình hình của cục Xây dựng luôn, trước sờ được đáy, tục ngữ nói biết người biết ta trăm trận trăm thắng, phỏng chừng ngoài vài lão già của cục Xây dựng kia ra còn có mấy bà chị cũng khó đối phó.

Diệp Phàm thì thào tự nói một mình, lái xe lượn một vòng, mới chạy hướng về câu lạc bộ giải trí Phong Diệp.

Vào phòng riêng số 3, thấy ba cô nàng ngồi chờ, ngoài ra không còn ai. Diệp Phàm thấy trong lòng nhộn nhạo, nhưng vẫn tự hào.

Trước mắt lại hiện ra cảnh tượng kiều diễm ngày đó khi cùng ba em ở Khang Kiều Biệt Viện, lúc ở trong suối nước nóng tắm.

Chị Ôn Bảo Linh dịu dàng phóng khoáng.

Trần Lôi là con gái rượu nên hơi có vẻ ngượng ngùng.

Thái Hồng Ngẫu ra vẻ dã thả, nhưng kì thực rất dịu dàng.

- Cục trưởng Diệp, gặp anh một chút so với gặp Chủ tịch tỉnh còn khó gấp mấy lần.

Trần Lôi lên tiếng đầu tiên, quyến rũ liếc mắt một cái, hừ thanh nói.

- Đó là, không nhìn thấy người ta còn là phó tổng chỉ huy gì đó, đến Phó bí thư Hạ ở Địa ủy của chúng ta, cục trưởng Trương ở cục Công an, cục trưởng Ngô cục Giao thông đều là cấp dưới của hắn. Người ta nói, ở trong bộ chỉ huy, cục trưởng Diệp của chúng ta cùng Bí thư Trang là xếp đồng cấp, khó trách.

Thái Hồng Ngẫu nói nghe như sấm bên tai.

- Đừng nói Cục trưởng Diệp như vậy, kỳ thật, Cục trưởng Diệp bề bộn nhiều việc, vai mang đến mấy chức quan, không nhìn thấy huyện Ma Xuyên đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, chỉ Đức Bình của chúng ta thôi, cũng không được chia một chút gì, quan tốt như vậy thật đúng là thời bây giờ hiện tại không còn nhiều nữa.

Ôn Bảo Linh thật hiểu ý người, nhẹ nhàng rót cho Diệp Phàm một ly hồng rượu.

- Chị Linh, chúng ta uống rượu, không chấp nhặt hai cô bé này kiến thức nông cạn.

Diệp Phàm cười gượng một tiếng, cầm lấy chén rượu chạm ly cùng Ôn Bảo Linh.

- Ôi, tiếng chị Linh kêu nghe mà làm cho người ta buồn nôn, phía sau có phải gọi người ta là tiểu Linh nhi hay không?

Thái Hồng Ngẫu cười không ngừng.

- Thế, có phải chuẩn bị gọi em Phàm hay là em Tiểu Phàm hay không, khanh khách...

Trần Lôi cùng Thái Hồng Ngẫu liên kết trêu chọc Ôn Bảo Linh.

- Hai con bé quỷ quái, dám chê cười chị Linh, tôi xé miệng các cô ra.

Ôn Bảo Linh không tha, chạy theo lôi kéo.

- Diệp Phàm, mau lên đây, cứu người..

Thái Hồng Ngẫu thở hổn hễnh, nhảy tới nhảy lui ở trong phòng riêng, Trần Lôi quyết kéo Diệp Phàm qua đó, ba nữ vây quanh Diệp Phàm lôi lôi kéo kéo.

Đồng chí Tiểu Diệp đúng thảm, thân thể ba cô kia dán chặt vào hắn tạo thành một vòng vây, va chạm, mùi hương cơ thể khiến hắn ngất ngây. Giơ tay ra đỡ không ngờ liền đụng phải mông của một trong ba, đỡ thêm lần nữa, lại không cẩn thận chạm phải ngực.

- Hồng Ngẫu, để Diệp Phàm cùng chị Ôn nhảy một bản đi, chúng ta nghỉ ngơi một chút, uống chén rượu.

Trần Lôi kêu, ra hiệu xong hai cô cười bỏ chạy, ánh đèn trên sàn nhảy lập tức mờ xuống.

Trong làn điệu du dương Diệp Phàm nhẹ nhàng đưa tay ra, Ôn Bảo Linh cười khanh khách, hai người nhẹ nhàng dán dính vào nhau nhảy một bản.

Vừa mới xoay ba vòng, không biết ai làm chuyện xấu, đã tắt hết đèn đi.

Diệp Phàm cũng không buông tay mà ôm càng chặt. Tay Diệp Phàm nhẹ nhàng di chuyển xuống phần mông của Ôn Bảo Linh. Bảo linh cũng không phản ứng gì, cứ thế khiến tay hắn càng bấu chặt hơn.

Trong cảnh tối đen như mực Diệp Phàm nghe thấy mùi hương thoang thoảng từ cơ thể Bảo Linh. Trong phút chốc thấy thân thể Ôn Bảo Linh đột nhiên cứng lại, tất nhiên, cả hai vẫn dính chặt vào nhau.

Ngay vào thời điểm Diệp Phàm cảm giác đã thỏa mãn muốn thả ra thì một hơi thở truyền đến, một đôi môi ấm áp, mềm mại đặt vào môi hắn. Diệp Phàm cảm thấy hạnh phúc tràn ngập lan tỏa toàn thân, môi tìm thấy môi, hai người lập tức hôn nhau quên cả trời đất.

Tuy nhiên, không dám hôn lâu vì sợ đèn đột nhiên sáng trở lại.

- Hồng Ngẫu, tình hình của cục Xây dựng cô biết gì, có thể nói ra không. Tôi hiện tại như người mù sờ tượng, không tìm được cửa ra.

Diệp Phàm nói.

- Không rõ tình hình cụ thể, nhưng, nghe nói do cục quá lớn nên tình hình cũng khá phức tạp. Trước kia, nghe nói tất cả đều do Phó cục trưởng thường trực Trần Văn Khải ngầm chủ trì, lão cục trưởng sắp về hưu, cho nên, căn bản là mặc kệ mọi sự.

Thái Hồng Ngẫu nói.

- Hình như vẫn còn hai nữ đồng chí Phó cục trưởng.

Diệp Phàm hỏi.

- Một người tên là Triệu Lôi, hơn 30 tuổi, là quả phụ, ông xã là Trịnh Thương Minh mất năm ngoái. Bố chồng là Trịnh Vu Thụ, là Phó chủ tịch của Mặt trận Tổ quốc địa khu Đức Bình. Tuy nhiên, Trịnh Vu Thụ cũng sắp về hưu, nên cũng mặc kệ chuyện Chủ tịch phải lo ở Mặt trận Tổ quốc, cho nên, Trần Lôi cũng không có quyền lực gì với các quan cấp phó bên trong, hơn nữa, làm toàn những việc mệt nhọc, không kiếm chác được gì.

Thái Hồng Ngẫu nói.

- Cục trưởng Diệp, nếu anh thật sự muốn biết chuyện của cục Xây dựng thì hỏi chị Ôn, chị có thể cung cấp cho ngài một vài tin tức bên lề.

Trần Lôi đột nhiên nói,

- Nhưng phải hầu hạ chị ấy thoải mái mới được, ha ha...

- Con bé quỷ quái, tự đi mà hầu hạ, nhưng xem ra cô lại sắp kết hôn, phỏng chừng hắn không dám động vào.

Ôn Bảo Linh ăn miếng trả miếng, cười nói.

- Tôi đương nhiên không dám, cho nên thôi, chị Ôn vẫn thích hợp hơn, ai kêu cô đến bây giờ vẫn còn không chịu tìm người, hừ hừ.

Trần Lôi nhân cơ hội nhét thêm vài câu, Ôn Bảo Linh kia mặt có chút đỏ.

- Chị Ôn, chị thực sự có tin tức thì nói nghe xem sao.

Diệp Phàm thấy có hứng thú, chuyển đề tài điểm chú ý tới cục Xây dựng.

- Tôi thật ra không rõ lắm, em họ tôi là Chu Trường Phong, nó có khả năng biết đôi chút. Hay tôi gọi nó tới, giới thiệu cho anh làm quen, thấy thế nào?

Ôn Bảo Linh mỉm cười nói.

- Phó cục trưởng Chu, hóa ra là em họ chị, Bảo Linh chị dấu cũng kỷ ghê hen?

Diệp Phàm hắng giọng cười nói

- Nhanh lên, mời anh ta đến đi, nhưng không biết Phó cục trưởng Chu có đồng ý đến hay không, ha hả.

- Anh ta khẳng định sẽ đến, nói thật với anh, em họ tôi năm ngoái vừa mới đến cục Xây dựng, xếp hạng chót ở trong số các vị Phó cục trưởng, so với hai phụ nữ kia còn không bằng.

Lúc nào cũng bị người ta bố trí, đôi khi tính tình không được tốt, cả cục chỉ có mình nó chống lại Phó cục trưởng Trần.

Cho nên, chịu tức khí cũng đặc biệt nhiều. Có khi bị tức khí về nhà còn quẳng chén đĩa cũng không chừng, cô dì có khi còn tức giận đến rơi lệ. Nếu anh đã đến cục Xây dựng, về sau, em họ tôi phải dựa vào anh dẫn dắt.

Ôn Bảo Linh mặt nghiêm túc nói.

- Trần Lôi, chuyện của cô phỏng chừng rất nhanh sẽ có kết quả. Đến lúc đó khi kết hôn kính tôi mấy chén là được.

Diệp Phàm cười gượng nói.

- Anh có nói qua rồi, cảm ơn, Diệp Phàm, không, bạn học cũ, tôi... Tôi kính anh ba chén.

Trần Lôi rõ ràng có chút kích động.

Từ khi chủ nhiệm Văn phòng Ủy ban nhân dân Địa khu Khâu Mậu Thủy bị Chủ tịch Địa khu Vương liên lụy đến rớt đài, cô vẫn ra sức để có được vị trí đó. Biết Diệp Phàm và Trang Thế Thành có quan hệ tốt, Diệp Phàm đã nói như vậy, có nghĩa Trang Thế Thành đã có suy xét đến.

- Ha hả, là tôi kính cô, tôi một ly, cô ba ly, muốn tôi uống ba ly cũng được, cô chín ly.

Diệp Phàm hắng giọng cười nói, chọc ghẹo bạn học Trần Lôi.

Thái Hồng Ngẫu và Ôn Bảo Linh đều không lên tiếng, đứng một bên nhướn mày nháy mắt, đương nhiên là xem náo nhiệt, có thể khiến Trần Lôi say hình như các cô cũng rất hưng phấn.