Quan Thuật

Chương 1007: Hai bí thư tiễn Diệp Phàm đi nhậm chức




- Trung đoàn trưởng Mai, tôi muốn gặp sư đoàn trưởng của các anh.

Diệp Phàm lạnh như băng nói trong điện thoại. Tất nhiên là gọi cho đoàn trưởng Mai Công Lượng, nghe nói gã này không bao lâu đã thăng lên chức phó sư trưởng.

- Chủ tịch huyện Diệp, anh tìm sư đoàn trưởng chúng tôi xin hỏi có chuyện gì hay sao?

Mai Công Lượng giật mình, không biết Diệp Phàm đang có chuyện gì.

- Ôi... Phải nhờ Đoàn trưởng Thiết giải thích dùm một vài việc nhỏ, là cơ mật quân sự ấy mà. Xe tôi bị xì lốp ở núi Thiên Xa, vừa khéo gặp các đồng chí bên dã chiến nhị sư, trong đó có Trung đoàn trưởng Hạ dẫn theo một đám người nhất quyết đòi kiểm tra xe của tôi.

Nói cái gì bắt giữ phần tử phản nghịch, nói nếu không cho lục soát sẽ đập xe bắt người, bản thân tôi tay trói gà không chặt nên đánh không lại bọn họ.

Tuy nhiên, để chứng minh trong xe của tôi không có phần tử phản nghịch, vốn định sẽ cho bọn họ lục soát, nhưng chỉ sợ đến lúc đó Đoàn trưởng Thiết trách tội, nói cơ mật bên trong bị lộ, trách nhiệm này tôi không đủ sức ghánh, hay là, mời sư trưởng của các anh đến làm nhân chứng cho việc kiểm tra này.

Nếu không có việc gì tôi cũng dễ dàng tranh thủ thời gian lên đường. Đến lúc đó chuyện cơ mật thật sự bị tiết lộ thì cũng đã có sư trưởng chứng minh dùm, ha hả.

Diệp Phàm tất nhiên là tùy cơ tìm lý do.

Tuy nói sếp Thiết đã được điều đến bộ Công an, nhưng người khác sao biết được anh ta có kiêm luôn vai trò lãnh đạo Báo Săn hay không.

- Đừng nóng vội, ngài chuyển điện thoại cho Trung đoàn trưởng Hạ, tôi nói với anh ta.

Mai Công Lượng nói như hét với Hạ Thiên Dân:

- Khẩn trương sửa xe cho người ta, đồ bên trong anh cũng dám kiểm tra, không muốn đầu nằm trên cổ có phải không, hừ.

- Trung đoàn trưởng Mai, ngài nói vậy có ý gì?

Hạ Thiên Dân có chút tức giận, lần này nội bộ đang muốn đề bạt ghế phó sư đoàn trưởng, Mai Công Lượng vừa khéo là đối thủ cạnh tranh của Hạ Thiên Dân, tất nhiên nghe vậy sẽ có chút tức giận.

- Trung đoàn trưởng Hạ, đừng hiểu lầm, tôi có ý tốt. Chiếc xe đó là xe của Đoàn trưởng Báo Săn Thiết Chiêm Hùng điều khiển, anh muốn lục soát tôi cũng đã hết lời ngăn cản rồi, sau này đừng nói bạn hữu tôi đây không đánh tiếng trước.

Trung đoàn trưởng Mai lạnh giọng cười nói, trong lòng cảm thấy vui sướng, lúc này, sắc mặt của Hạ Thiên Dân, rất khó coi, tin rằng đại danh của Thiết Chiêm Hùng anh ta hẳn không xa lạ gì.

- Tôi biết rồi, sẽ lập tức sửa xe cho anh ta.

Hạ Thiên Dân nhịn nhục khuất phục, bất đắc dĩ buông điện thoại xuống, nếu Mai Công Lượng đã nói như thế, biển số xe kia trăm phần trăm là thật rồi.

Báo Săn Thiết Chiêm Hùng nghe danh như sấm bên tai, không phải là đối tượng cho Hạ Thiên Dân gây sự. Đừng nói là họ Hạ, cho là Quân đoàn trưởng Cố Thiên Kỳ cũng phải nhường nhịn ba phần.

- Sửa xe, nhanh lên.

Thái độ Hạ Thiên Dân có chút chuyển biến, tự mình chỉ huy người đến sửa xe. Hơn nữa còn tự tay đưa dụng cụ, tất nhiên là làm cho Diệp Phàm thấy thái độ của mình rồi.

Tránh việc sau khi trở về hắn ở trước mặt Thiết Chiêm Hùng nói năng lung tung, thật thế thì cực kỳ đen đủi. Cơn giận của Quân đoàn trưởng Cố Thiên Kỳ không phải là cái mà Hạ Thiên Dân có thể gánh nổi.

Sau khi sửa xong Diệp Phàm bước vào xe, nói câu cảm ơn xong, cứ thế phóng xe chạy mất.

- Trung đoàn trưởng, sao có thể thả hắn đi như vậy được, tôi rất nghi ngờ.

Khương Lâm không cam lòng, chu mồm thè lưỡi.

- Hoài nghi cái con khỉ, mày đi lục soát thử xem, không bị lôi ra bắn chết thì xem như tên nhóc như mày có bản lĩnh.

Trung đoàn trưởng Hạ Thiên Dân phẫn nộ hừ thanh nói, không thể tưởng được cảnh vô duyên vô cớ lại đắc tội Thiết Chiêm Hùng, thế này thì trong lòng làm sao vui cho được. Khương Lâm nếu không phải là thân thích của mình, thì sớm đã đá cho một cước rồi.

- Rốt... Rốt cuộc có lai lịch ra sao?

Tiểu đoàn trưởng Khương trong lòng buồn bực.

- Ra đi đồng chí Nhất Tiêu, không sao rồi.

Diệp Phàm nhịn cười, trêu chọc nói. Nghĩ cặp nam nữ này lần này bị dọa đến xanh mặt, đáng đời.

- Đi... Đi rồi.

Túc Nhất Tiêu từ trong chăn bông ló nữa đầu ra, hỏi.

- Đi rồi, an toàn rồi, không có việc gì nữa rồi.

Diệp Phàm hắng giọng cười nói, đột nhiên, một mùi quái dị từ người họ Túc xông vào mũi hắn.

" Trời ạ, không phải là Túc Nhất Tiêu sợ tới mức tè ra quần chứ, xui xẻo, bố mày trở về còn phải tẩy chăn bông, con mẹ nó, chuyện gì thế này...

- Xin... Xin lỗi người anh em.

Túc Nhất Tiêu nghĩ tới chuyện xấu hổ nên rất ngượng ngùng, lại không thể nói đây là chuyện tốt do Vương Mị làm, đành phải chịu xui xẻo nhận mình làm.

- Không sao.

Diệp Phàm cười nói, không có vẻ gì là trêu chọc.

- Hai người đi đâu, tôi đưa hai người đi.

- Về huyện, người snh em, chuyện hôm nay ít nhiều làm phiền anh rồi. Ôi, về sau tôi gọi là anh là anh Diệp, anh lợi hại thật đấy, Túc Nhất Tiêu tôi khâm phục.

Túc Nhất Tiêu không giống nói láo chút nào, có chút khâm phục Diệp Phàm, không biết hắn dùng biện pháp gì lừa mấy người kia.

- Đừng thế chứ, tôi gọi anh là anh Tiêu mới đúng.

Diệp Phàm cười nói.

- Bỏ đi, không cãi nữa, vậy tôi gọi cậu một tiếng chú em Diệp.

Túc Nhất Tiêu cười nói. Răng rắc một tiếng, hai người đã mồi xong thuốc, hút khói bay mù mịt.

- Anh Tiêu, chuyện này là sao vậy, không phải bị người ta chơi xỏ chứ?

Diệp Phàm dò hỏi vấn đề nói, nhưng thật ra cũng có chút hiếu kỳ.

- Không nói nữa, xui xẻo, ông em này, qua hai ngày là cậu phải đi rồi, tôi cũng không gạt cậu, đây đều là Liễu Mi Phương làm, hừ.

Túc Nhất Tiêu hận tới mức ngứa cả răng.

- Nhưng anh Tiêu, về sau nên chú ý, Tiểu đoàn trưởng kia không vừa đâu.

Diệp Phàm quét xéo qua Vương Mị liếc mắt một cái.

- Vương Mị, từ nay về sau hai ta cắt đứt, đừng gây chuyện nữa. Chuyện hôm nay có thể chỉ là hoài nghi, do không có chứng cớ, sau này em cố sống cho tốt.

Túc Nhất Tiêu có chút đau lòng, nhưng đã hạ quyết tâm. Nguồn: http://truyenfull.vn

Ngày 16 tháng 1 năm 1998.

Diệp Phàm rời khỏi huyện Ma Xuyên.

Người tới tiễn khá đông, Túc Nhất Tiêu còn cho người bắn pháo hoa tiễn đưa.

Đường phố hai bên có hơn vạn dân chúng ra đứng hai bên phất tay tiễn Diệp Phàm, coi như là được lòng dân khi đi, trong lòng Diệp Phàm có một chút chua xót.

Nhóm Ngô Đồng tập hợp lại thành đoàn, nói là muốn tiễn đến Đức Bình, nhưng bị họ Diệp cự tuyệt. Trước mắt là thời kì nhạy cảm, tốt nhất là nên khiêm tốn.

Tới địa khu, đầu tiên Diệp Phàm đến ban Tổ chức cán bộ Địa ủy báo danh, sau đó đến chỗ Bí thư Trang báo cáo công tác.

- Chỗ ở sắp xếp xong chưa?

Trang Thế Thành vỗ vỗ vai Diệp Phàm, thân thiết hỏi.

- Nghe nói cục Xây dựng có ký túc xá, chuyện chỗ ở hẳn là không thành vấn đề.

Diệp Phàm cười cười.

- Ừ, nhanh chóng ổn định đi, sắp đến tết rồi. Ổn định chân đứng ở Cục, tôi đặc biệt cấp cho cục Xây dựng một triệu, đây là công văn phê duyệt, cậu kêu phòng Tài vụ đến cục Tài chính lĩnh.

Trang Thế Thành cười nói.

- Cảm ơn Bí thư Trang.

Diệp Phàm rất cảm kích, đứng lên nói. Đây là ân sủng đặc biệt Trang Thế Thành dành cho. Tất cả cán bộ Đức Bình ngoại trừ mình ra, phỏng chừng không cán bộ nào có thể hưởng được đãi ngộ như vậy.

- Đi, vừa đúng lúc tôi đang rảnh, đi cùng tôi đến cục Xây dựng đi.

Trang Thế Thành vỗ vỗ vai Diệp Phàm, nhìn đồng hồ thấy gần bốn giờ rồi. Diệp Phàm tất nhiên là lòng đầy cảm kích, bên này Phó bí thư phân công quản lý công tác Đảng Tôn Quốc Đống cũng nói muốn đi xem. May mắn là Hạ Hải Vĩ không ở đây, bằng không, chắc chắn phải đi theo rồi.

Ba chiếc xe chạy thẳng đến cục Xây dựng của địa khu.

Thủ phủ của Địa ủy Đức Bình tuy nói vẫn chưa nâng cấp lên thành thành phố, nhưng nhân khẩu của thủ phủ thị xã Đức Bình ngược lại không ít, nghe nói có đến 500 ngàn nhân khẩu.

Chia ra thành hai quận lớn là quận Đức Bình và quận Thông Đô, một ở phía Bắc, một ở phía nam. Đương nhiên, có một bộ phận nhân khẩu đến từ vùng ngoại thành.

Cục Xây dựng địa khu Đức Bình là Cục lớn, có khá nhiều phòng ban, quản lý xây dựng đô thị Đức Bình, cục Quản lý Công viên, cục Quản lý Bất động sản, ba đơn vị sự nghiệp. Những đơn vị này tất cả đều là đơn vị cấp phó, xếp đứng đầu đều kiêm nhiệm Phó cục trưởng cục Xây dựng.

Phòng Công trình thị chính, phòng Quản lý Vệ sinh Môi trường, viện Thiết kế Kiến trúc, phòng Quản lý Giải phóng mặt bằng, phòng Quản lý Hồ sơ xây dựng đô thị, phòng Giám sát Chất lượng xây dựng công trình, văn phòng Quản lý Giám sát an toàn xây dựng, phòng Quản lý bảo dưỡng công trình địa khu Đức Bình, hơn mười đơn vị sự nghiệp cấp phòng.

Đương nhiên, những đơn vị này đều là đơn vị cấp trưởng phòng. Tuy nhiên, có vài xếp lớn của những đơn vị này cũng có cán bộ cấp Cục phó.

Ngoài ra, căn cứ quy định của thượng cấp, còn thiết lập văn phòng Quản lý Đấu thầu của cục Xây dựng, trung tâm Thẩm định hồ sơ xây dựng công trình Đức Bình. Lúc trước Diệp Phàm chỉ sơ sơ nhìn lướt qua đã cảm thấy quáng mắt.

Bản thân Cục Xây dựng cũng rất phức tạp, không thua gì cơ cấu của huyện Ma Xuyên.

Trụ sở làm việc của Cục Xây dựng ở trong quận Đức Bình, là một tòa nhà sáu tầng có phong cách cổ xưa. Rất dài, phỏng chừng chiều dài gần hai trăm mét.

Tuy nhiên, nhìn qua thấy khá cũ, nghe Tôn Quốc Đống giới thiệu xong mới biết được nó được xây dựng vào thập niên bảy mươi, đã trải qua gần 30 năm mưa gió.

- Diệp Phàm, việc tu sử tòa lầu này toàn bộ dựa vào cậu, ha hả...

Vừa xuống xe, Trang Thế Thành cười tủm tỉm vỗ vỗ vai Diệp Phàm, thằng nhãi này trong lòng thầm nhủ, Bí thư Trang bảo tôi đến cục Xây dựng, chính là vì các cán bộ công nhân viên chức xây dựng tòa lầu mới, là chuyện gì thế.

- Ha ha, tòa lầu này, không có vài triệu sợ không làm được?

Diệp Phàm thản nhiên cười nói.

- Phỏng chừng phải năm sáu triệu, còn phải xem việc trang hoàng bên trong, cái này khó tính toán lắm. Tuy nhiên, tin tưởng rằng Cục trưởng Diệp có thể trùng kiến được, ha hả...

Tôn Quốc Đống như cáo già, cười tủm tỉm đi theo Trang Thế Thành đến công kích.

- Tôi sao có bản lĩnh, năm sáu triệu chứ không phải mấy đồng?

Diệp Phàm thiếu chút nữa chán nản, thiếu chút nữa tỏ ra xem thường.

- Tiểu Diệp, đừng quá xem thường mình. Vài trăm triệu của công trình lớn như quốc lộ Thiên Tường cậu còn có thể xin được từ bộ Giao thông, huống chi một tòa lầu thế này.

Hơn nữa, cậu xem thành quan của thị trấn Ma Xuyên, sau khi kiến thiết lại toàn diện, đầu tư lên tới bốn năm mươi triệu.

Cho nên, phải tin tưởng chính mình, lãnh đạo Địa ủy đều đang nhìn, chúng tôi tin tưởng cậu.

Trang Thế Thành mỉm cười, trực tiếp ép đồng chí Tiểu Diệp vào chân tường.

Thầm nghĩ, tên nhóc này, không bức như thế thì sao có thể làm ra thành tích. Quốc lộ Thiên Tường đang ở vào giai đoạn mở rộng toàn diện, nếu có thể từ chỗ Tề Chấn Đào kiếm chác chút ít kiến thiết tòa đại lầu thì quá tốt.

Khoảng thời gian trước, báo cáo của cục Xây dựng gửi tới, nói tòa lầu quá cũ, rất nguy hiểm, nếu không xây dựng thì có khả năng xảy ra vấn đề lớn. Cho nên, Trang Thế Thành khi suy xét điều Diệp Phàm đi đã có hướng ngẫm tính điều đến đây.

Có thể giải quyết năm sáu triệu, đối với Đức Bình mà nói là đại công trình hạng nhất. Trang Thế Thành thậm chí còn suy nghĩ, con mẹ nó, vị cấp phó nào ở Đức Bình có bản lĩnh kiếm ra năm sáu triệu để xây dựng tòa lầu thật lớn, cái ghế Cục trưởng cục Xây dựng thuộc về người đó.

Nghĩ như vậy, mắt bỗng sáng ngời lên, tất nhiên khi đó chủ ý dồn cả lên Diệp Phàm.

Vừa mới bước vào cửa, đã phát hiện người đứng đầy bên trong rồi.

Vừa nhìn thấy Trang Thế Thành và Tôn Quốc Đống, hai đại lão quan trọng của Đức Bình, không khí bỗng ồn ào hẳn. Các cán bộ đứng ở hàng đầu, phỏng chừng là một vài quan cấp Phó cục trưởng, liền chạy lên chào đón.