Editor: Quỳnh Nguyễn
Mậu Hinh nấu một nồi cháo hoa quả, mỗi người ăn một chén. Tài nấu nướng của cô tương đối tốt, mọi người khen không ngớt.
Minh Ý bảo Tạ Tam mua rất nhiều pháo hoa, tay anh bị thương không thể tự mình bắn, vì thế Quý Thần Hi và Tạ Tam cùng Tiểu Sâm bắt đầu bắn pháo hoa tại vườn hoa.
Điều này thực sự khiến Tiểu Sâm vui vẻ, pháo hoa nở rộ tại không khí, màu đỏ, xanh biếc, màu vàng, màu trắng, trên không trung tối tăm nở ra hình dạng xinh đẹp. Bé con vui vẻ reo hò.Cùng Tạ Tam bắn pháo hoa, chơi đùa vui sướng.
Minh Ý ngồi bên cạnh, nở nụ cười, ánh mắt dường như nhìn Tiểu Sâm, sau cùng dừng lại nơi Mậu Hinh.
Lúc này cô đứng cạnh Quý Thần Hi, hai người như đang thấp giọng nói chuyện phiếm.
"Thấy cô không việc gì, tôi cũng an tâm, xem ra phẫu thuật tại Mỹ cực kỳ thành công?" Quý Thần Hi nói.
"Giải phẫu cực kỳ thành công, tôi cực kỳ may mắn khi sinh Tiểu Sâm xong tìm được giác mạc thích hợp. Quý Thần Hi, tôi cũng không trách anh." Mậu Hinh nói, "Thực ra nếu không phải anh, chỉ sợ tôi không giữ được mạng"
"Đừng nói như vậy, bây giờ tôi còn làm việc ở Minh gia, nếu để mọi người biết rõ, tôi sẽ thất nghiệp mất."Quý Thần Hi nửa đùa nửa thật.
Quý gia là thế gia y học, ông nội anh có giao tình rất sâu cùng Minh Chí Côn, cha của Quý Thần Hi cũng là bác sĩ gia đình Minh gia, đến Quý Thần Hi, tự nhiên kế thừa truyền thống từ cha.
Năm đó, Tống Mạn Vân là muốn khiến Mậu Hinh chếttrên bàn phẫu thuật, Quý Thần Hi mềm lòng cứu cô một mạng. Phần ân huệ này, Hinh Hinh vẫn nhớ rõ.
" Tiểu Sâm, nó..." Quý Thần Hi là bác sĩ, chỉ liếc mắt một cái liền có thể nhận ra quan hệ sâu xa giữa Tiểu Sâm và Minh gia.
"Tiểu Sâm không có quan hệ gì với Minh gia."Mặc kệ người khác cho rằng như thế nào, cô sẽ nói như vậy.
"Vậy cô và Minh Ý?"Quý Thần Hi lại hỏi.
"Anh có ý gì?"Mậu Hinh giống như bị hỏi đề tài mẫn cảm, âm điệu đã thay đổi.
"Coi như tôi chưa nói."Quý Thần Hi thấy Hinh Hinh thay đổi sắc mặt, vội nói.
"..." Mậu Hinh nhìn phía xa, bên tai là tiếng cười của Tiểu Sâm, khuôn mặt bé đặc biệt sáng ngời ở dưới ánh đèn, cười đặc biệt đáng yêu. Gương mặt con rất giống Minh Ý, không khỏi khiến cô đau lòng.
Đêm dài tiếp xuống, Quý Thần Hi lái xe trở về thành phố. Tạ Tam vốn định không về, thấy Quý Thần Hi kiên trì muốn về, liền ngồi nhờ xe trở về, Tây Tử và Tạ Tạ cũng về theo.
Tiễn bọn họ xong, Tiểu Sâm cũng mệt mỏi, Mậu Hinh ôm con trai đi ngủ.
Đặt con trai nằm xuống, Mậu Hinh đắp kín chăn cho con trai, lúc nghĩ con trai đã ngủ say, bé lại nắm quần áo mình.
Bé mở mắt ra nói: "Hinh Hinh, hôm nay thật vui vẻ!"
"Mẹ cũng cực kỳ vui vẻ!" Hinh Hinh cúi đầu hôn trán con trai, "Con trai, Hinh Hinh yêu con."
"Con cũng yêu Hinh Hinh." Tiểu Sâm buồn ngủ, vẫn còn không quên nói, "Con cũng yêu chú Nhất!"
Trong lòng Mậu Hinh hơi hơi run rẩy, vỗ nhẹ con trai, chờ con trai ngủ say mới đứng dậy.
Cô nhớ Minh Ý bị thương, nhịn không được có chút lo lắng, vừa muốn ra ngoài nghe thấytiếng gõcửa, cô đi mở cửa, Minh Ý đứng đó.
"Tiểu Sâm đã ngủ chưa?"Anh nói.
"Vừa thiếp đi."Cô trả lời.
"Đây là quần áo anh bảo Tây Tử chuẩn bị, em xem mặc được không."Tay trái anh cầm túi mua hàng, đưa cho cô.
"Cảm ơn."Mậu Hinh tiếp nhận túi lớn.
"Đi ngủ sớm một chút!"Minh Ý nói xong xoay người đi.
Mậu Hinh không kìm lòng được đưa ánh mắt nhìn tay bị thương của anh nói: "Tay anh cần đổi thuốc không?"
Minh Ý dừng bước chân, quay đầu nhìn Mậu Hinh.
Vẻ mặt Mậu Hinh hơi mất tự nhiên nói: "Em, em nghĩ có thể giúp."
Nghe lời này, khóe miệng anh gợi lên tươi cười: "Vậy thì phiền em rồi!"