Editor: Quỳnh Nguyễn
Trở lại căn cứ, Minh Ý lập tức sắp xếp một phòng khách cho người nhà. Trụ sở quân sự này mới xây không bao lâu, nhà khách cũng mới xây, phòng rất sạch sẽ.
Minh Ý đi vào kiểm tra một lần, thấy buồng vệ sinh cũng mới, không khó coi, mở vòi hoa sen cũng có nước ấm. Anh lại kiểm tra cửa sổ một chút, nói: "Em ở tạm nơi này, ngày mai anh xem có bắt được xe không, thu xếp cho em trở về."
"Chuyện của tôi không cần anh lo." Vừa nghe anh muốn thu xếp cho mình trở về, giọng Mậu Hinh không tốt. "Tôi không phải em gái của anh, anh không cần nói lung tung với người khác."
"..." Minh Ý nhìn cô gái này, anh hiểu quá rõ Mậu Hinh, nha đầu kia bình thường trầm tĩnh, không thích nói chuyện. Nhưng tính tình thực ra cực kỳ ngang ngược, ăn mềm không ăn cứng.
" Có chuyện gì phải không?" Giọng anh mềm mại.
"Không liên quan tới anh."Chẳng lẽ cô nói ba anh có ý đồ sàm sỡ, thậm chí muốn xâm phạm cô sao?Cô không cần, cũng không nói ra miệng.
Minh Ý đương nhiên biết tình cảnh cô ở nhà, thầm nghĩ cô chịu oan ức mới tới đây, mà giờ là kỳ nghỉ hè, cô mới dám đi.
" Làm sao em tìm được chỗ này?" Minh Ý lại hỏi.
"Chính anh nói."Mậu Hinh trả lời.
Anh đã từng nói anh ở Thanh Đảo huấn luyện, về sau cô mơ hồ nghe trong điện thoại anh nói tới trấn nhỏ này, cô tra bản đồ nên biết rõ vị trí.Mặt hơi hơi ửng hồng, không dám nhìn ánh mắt anh.
Chính anh nói?Anh nói địa chỉ mình đi huấn luyện lúc nào.
"Em không muốn trở về?"Minh Ý lại hỏi.
Cô đương nhiên không muốn trở về, nói: "Chuyện của em không cần anh lo, là em muốn đến đây, em cũng chưa nói tới tìm anh."
Đầu đất thích cậy mạnh này! Minh Ý vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, đã nói: "Vậy em ở lại đi, ngày mai anh nghĩ biện pháp."
"Tùy tiện!"Mậu Hinh ngồi bên giường, vẫn không chịu nhìn thẳng anh.
"Anh phải trở về."Sáng sớm ngày mai còn có huấn luyện, nhiệm vụ huấn luyện bọn họ đặc biệt nặng, anh chắc chắn không thể vắng họp.
Vừa nghe anh phải đi về, cô ngẩng đầu lên.Ở đây ngoại trừ anh đều là xa lạ, kỳ thật là cô sợ hãi.Ở đây không tới một tuần, mỗi ngày cô đều căng thẳng, muốn thấy anh. Cố gắng nói với mình, anh đang ở rất gần, đại khái là an toàn.
Nhưng hôm nay bị người ta đùa giỡn ở quán, cô mới ý thức tới nguy hiểm. Sau đó anh đột nhiên xuất hiện trước mặt, khiến cô như uống viên thuốc an thần, xua tan đi tất cả bất an và sợ hãi.
Hiện tại thấy anh đi, bất an lại tới, cô không muốn anh đi.Nhưng mà cô lại không có cách nói muốn anh ở lại, chỉ cắn môi dưới không nói lời nào.
Nhìn thấy cô bất lực lại quật cường cậy mạnh, Minh Ý đau lòng. Anh thở dài nói: "Đây là nhà khách bộ đội, cực kỳ an toàn. Anh phải trở về, bởi vì sáng mai có huấn luyện. Sáng mai anh đến gặp em, tối hôm nay em ngủ trước được không?"
"Tùy anh."Cô thấp giọng nói như vậy, sẽ không giữ anh.
Nghe lời này, anh lại thở dài: "Em đi tắm rửa trước, lát nữa anh đi."
Vừa nghe lát nữa anh mới đi, đáy lòng Mậu Hinh hơi hơi thở ra, cô tìm ba lô của mình, cầm quần áo đi phòng tắm.Trước lúc tiến vào phòng tắm, không quên liếc anh một cái.
"Nhanh đi, anh sẽ không đi."Anh lại nói.
Lúc này Mậu Hinh mới đi vào tắm, chờ cô tắm xong ra ngoài, quả nhiên Minh Ý ở đây.
"Giờ đã rất trễ, mau đi ngủ."Minh Ý nói.
"Anh không phải đi ngay sao?"Cô tới bên giường nói.
"Anh chờ em ngủ rồi đi."Anh nói.