Editor: Quỳnh Nguyễn
"Mậu kiểm, tới đây ngồi."Tạ Tam gọi Mậu Hinh.
Mậu Hinh đi tới, thấy người đàn ông kia quay mặt lại, làn da trắng nõn, ánh mắt dài nhỏ, mũi cao thẳng. Tim cô đập mạnh, lập tức nhận ra là ai rồi.
Quý Thần Hi, bác sĩ ngoại khoa bệnh viện quân đội Tân Thị, chính anh làm phẫu thuật đổi giác mạc cho cô năm đó.
"Hinh Hinh...". Quý Thần Hi từ từ đi đến, giọng anh ôn nhu, tươi cười ấm áp, tính cách không nhanh không chậm, giống hệt trước kia. Nhìn cô tươi cười, "Em trở về đã lâu, ở Tân Thị nghe tin em, rốt cục đượcgặp em rồi.".
"..." Mậu Hinh không ngờ sẽ gặp anh, từ từ bình phục tâm tình của mình, nói, “Muốn ăn một bữa cơm với anh lại không có thời gian gặp."
"Chẳng phải hôm nay gặp rồi sao?"Quý Thần Hi trả lời, “Thật ra ở bữa tiệc đính hôn Minh Nhất Kỳ, anh cũng nhìn thấy em, nhưng chúng ta ngồi xa, em không thấy anh."
"Ăn trước đi!" Minh Ý bưng một mâm nguyên liệu nấu ăn đã nướng xong nói.
Mậu Hinh hơi đói bụng, ngồi lên ghế đá bên cạnh, Minh Ý cắt thịt nướng thành từng miếng đặt trong mâm.
"Hinh Hinh, ăn cái này." Tiểu Sâm tới ngồi, đặt một bắp ngô nướng vào đĩa của Mậu Hinh. "Chú Quý, cháu muốn ăn cà rốt nướng, chú đi nướng giúp cháu được không?"
Quý Thần Hi vốn định ôn chuyện với Mậu Hinh, nghe thấy Tiểu Sâm nói như vậy, đành phải đứng dậy đi.
"Chú Nhất, chân gà này cháu không ăn hết, chú có thể ngồi xuống giúp cháu ăn luôn không?" " Tiểu Sâm lại nói thêm.
"Con đã không ăn hết chân gà, sao lại bắt chú Quý nướng cà rốt." Mậu Hinh nhíu mày hỏi con trai.
"Chân gà là thịt, cà rốt là rau, con không ăn được thịt nữa nhưng vẫn ăn rau." Tiểu Sâm trả lời.
"..." Mậu Hinh đầu đầy vạch đen lần nữa.
Minh Ý không khỏi nở nụ cười, ngồi cạnh Mậu Hinh, đưa cho cô một ly nước chanh, nhận lại chân gà Tiểu Sâm ăn thừa.
"Anh rất thân với Quý Thần Hi sao?"Mậu Hinh không khỏi hỏi.
"Có thể nói như vậy, anh và Tạ Tam có vài phần giao tình."Minh Ý trả lời, "Ngày mai vẫn phải đi làm sao?"
"Em có mang theo máy tính, cũng có thể ở nhà xử lý một chút công việc.".Cô trả lời.
" Vậy đêm nay em không cần trở về thành phố, ở lại đây đi, ở đâyrất nhiều phòng, đủ chỗ ở." Anh nói.
Ở lại đây! Mậu Hinh hơi do dự, quá nhiều năm chưa cùng anh ngủ dưới một mái hiên, cô cảm thấy khẩn trương.
"Đúng rồi, chú Nhất bảo ngày mai chúng ta có thể tiếp tục cưỡi ngựa." Tiểu Sâm vừa nghe ở lại đây, vô cùng hưng phấn, "Hinh Hinh, con cực kỳ thông minh..., hôm nay chú Nhất dạy con cưỡi ngựa, con học rất nhanh."
Tiểu Sâm cực kỳ thông minh, Mậu Hinh đã đo lường IQ cho bé, cao tới 180. Hơn nữa trí nhớ con trai cũng khiến người ta kinh ngạc, cực kỳ mẫn cảm với con số, gần như đã thấy sẽ không quên. Không bất ngờ khi bé học cưỡi ngựa rất nhanh.
"Nhưng ở đây không có quần áo và đồ dùng rửa mặt."Mậu Hinh nói.
"Anh bảo Tây Tử mua."Anh nói.
Anh đã nói như vậy, cô không thể viện cớ từ chối, đành phải đồng ý.
"Tuyệt quá nha, Hinh Hinh, lát nữa chúng ta có thể đốt pháo hoa."Tiểu Sâm thấy mẹ đồng ý, cực kỳ vui vẻ.
"Nơi này có thể bắn pháo hoa sao?"Đây là khu biệt thự nha, bắn pháo hoa không sợ bị trách cứ sao?
"Có thể."Anh nói.
Ánh mắt anh nhìn cực kỳ chuyên chú, khiếntâm tư Mậu Hinh run lên.
"Cà rốt tới đây!" Quý Thần Hi bưng cà rốt tới, "Tiểu Sâm, cà rốt của cháu này."
" Chú Quý, làm phiền chú lấy sốt cà chua giúp cháu, được không?" Tiểu Sâm còn nói.
"..." Mậu Hinh muốn gõ con trai một chút, có thể sai sử người khác như vậy sao. Nhưng Quý Thần Hi không tức giận, lấy sốt cà chua cho Tiểu Sâm.