Editor: Quỳnh Nguyễn
Thanh mai trúc mã, luôn luôn khiến người ta hâm mộ. Tây Tử và Tạ Tạ đều xuất thân quân nhân, về sau xuất ngũ đi theo bên cạnh Minh Ý. Tây Tây cảm thấy người phụ nữ bên người Minh Ý, tóm lại không có ai kết bạn với anh thân hơn mình, ai biết Mậu Hinh một câu lớn lên cùng nhau hoàn toàn giết cô ngay lập tức rồi.
"Vậy tình cảm cô và lão Đại lúc đó, khẳng định rất giống anh em đi!". Tây Tử nói.
"Tôi không coi anh là anh trai, về phần anh nghĩ như thế nào, cô trái lại có thể hỏi anh.". Mậu Hinh là phụ nữ, liếc mắt một cái là nhìn ra ý đồ của Tây Tử. Không ngoài dự liệu, lấy điều kiện và tính cách của Minh Ý, có người phụ nữ thích anh cũng quá bình thường rồi.
"Phì!". Tạ Tạ lái xe nhịn không được nở nụ cười.
"Đây cũng không cần hỏi, tôi ở bên cạnh lão Đại đã năm sáu năm, anh thích dạng người phụ nữ gì tôi đều rõ ràng rồi.". Tây Tử gật đầu nói.
"Như thế, anh cho tới bây giờ vẫn luôn thỏ không ăn cỏ gần hang, tôi nghĩ cô cũng biết a...!".
Nói xong Mậu Hinh liền hối hận, cô làm sao vậy, thế mà lại đấu võ mồm với một người phụ nữ thích Minh Ý, việc này cũng thật không giống cô.
Tây Tử tức chết rồi, cô vốn không có cảm giác gì với Mậu Hinh, nhưng hiện tại từ trên người Mậu Hinh cảm nhận được thuộc tính tình địch mãnh liệt, cô âm thầm thề, thề không cùng phe với người phụ nữ này.
Tạ Tạ nói: "Mậu kiểm, cô rốt cục nói ra chuyện người nào đó vẫn không nguyện đối mặt.".
"Mậu kiểm nói rất đúng, lão Đại không thích cỏ gần hang, cho nên những thanh mai trúc mã gì đó cũng giống nhau, khẳng định cũng không phân biệt đâu.". Tây Tử nói.
Mậu Hinh không nói chuyện, từ đầu cô đã không suy nghĩ đến bất kỳ khả năng gì giữa mình và Minh Ý.
Nhưng Tạ Tạ ở phía trước lái xe lại không nghĩ như vậy, cô cảm thấy được lão Đại đối với Mậu kiểm sát trưởng cực kỳ không giống bình thường, đối với con trai của Mậu kiểm cũng cực kỳ không giống.
Một người đàn ông có thích một phụ nữ hay không cực kỳ dễ dàng nhìn ra được, có để ý không, có quan tâm không, có săn sóc không. Cô chưa từng thấy lão Đại đối với người phụ nữ nào giống như đối với Mậu kiểm.
Tây Tử lần này chỉ sợ thật sự phải đau lòng rồi.
Một giờ sau xe đến biệt thự Tân Giao, biệt thự ở bên ngoài Tân Thị, kế núi gần sông, hoàn cảnh thanh u an tĩnh, là nơi nghỉ ngơi tốt vào Chủ nhật.
Lúc trước, khi biệt thự Tân Giao bắt đầu phiên giao dịch, Minh Ý đặt một ngôi bên trong, có rất ít người biết, Minh Ý tham dự đầu tư khai phá biệt thự Tân Giao. Mà biệt thự này khai phá, được xưng là Thế Ngoại Đào Nguyên, tập trung hướng vào người sử dụng cao cấp, cho nên vừa bắt đầu phiên giao dịch thì đã bán hết sạch.
Xe chạy vào, Mậu Hinh đã nhìn thấy Minh Ý dẫn Tiểu Sâm còn có ba bốn người đang nướng đồ ăn.
Anh còn mời bạn? Mậu Hinh cũng không biết nhiều bạn bè của Minh Ý, lúc này lại có chút khẩn trương.
Sau khi cô về nước, cũng ít liên hệ với bạn học trước kia, bình thường người lui tới đa số là bạn học, những thân thích Minh gia này lại càng không lui tới.
"Tây Tử, Mậu kiểm, các cô xuống xe trước, tôi đi đỗ xe.". Tạ Tạ dừng bên cạnh đường xe chạy nói.
Mậu Hinh xuống xe, cô vừa xuống xe, lập tức Tiểu Sâm đã chạy tới: "Hinh Hinh, tới nhanh lên, bọn con nướng ngô, chân gà, lạp xườn, chân giò hun khói.".
"Con không được ăn quá nhiều a...!". Mậu Hinh nhìn miệng nhỏ con trai, rồi nói.
"Biết rồi, con không ăn quá nhiều, mẹ tới nhanh đi.". Tiểu Sâm nói xong nắm tay cô đi.
Mà lúc này, Minh Ý đang chuyên tâm nướng nguyên liệu nấu ăn, thấy cô đến ngẩng đầu lộ ra ý cười.
Vừa xoay đầu, Mậu Hinh nhìn thấy Tạ Tam cũng ở đây, bóng dáng người đàn ông mặc áo sơmi màu trắng phía trước cực kỳ quen mắt, cô cố gắng nhớ lại xem đây là ai.