Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 79: Lớn lên cùng anh




Editor: Quỳnh Nguyễn

7:30 ngày tiếp theo, Minh Ý gọi điện thoại tới, Mậu Hinh vừa thấy tên anh, cảm giác thần kinh run rẩy, nhận điện thoại.

"Hinh Hinh, mẹ dậy chưa, bữa sáng đã làm xong rồi, mau lên đây ăn.". Tiểu Sâm nói trong điện thoại.

Mậu Hinh đành phải nhận mệnh kết thúc điện thoại, lên lầu ăn cơm.

Chờ cô lên lầu, Minh Ý đã chuẩn bị xong cho Tiểu Sâm rồi. Chuẩn bị cho bé một cái túi xách nhỏ, mình mang theo một cái túi xách lớn.

"Lát nữa anh đưa Tiểu Sâm đi làm, sau đó bọn anh sẽ xuất phát.". Minh Ý nói.

"Em gọi xe là được.". Mậu Hinh nói.

"Dù sao cũng tiện đường.". Anh không nói nhiều, quệt một tầng nước ép trái cây trên bánh mì, sau đó kẹp một quả trứng gà với vài miếng rau dưa.

Tiểu Sâm ăn miệng lớn, tròng mắt di chuyển nói: "Hinh Hinh, đêm qua mẹ ngủ có ngon không?".

"Ngủ đương nhiên ngon, đêm qua con có gây phiền toái cho chú Nhất không?". Mậu Hinh hỏi con trai.

"Không có nha, con đi ngủ ngoan, không đá chăn cũng không nghiến răng, đúng không chú Nhất.". Tiểu Sâm hỏi.

"..." Minh Ý không thích nói dối, cho nên không đáp lời này. Trời biết đêm qua, anh đắp chăn cho Tiểu Sâm bao nhiêu lần.

Mậu Hinh đã quen con trai da mặt dày, coi như không nghe thấy.

Ăn xong bữa sáng, Minh Ý đưa Mậu Hinh đi làm. Ở trên xe, anh nói: "Buổi chiều Tạ Tạ và Tây Tử cũng sẽ đến biệt thự Tân Giao, nếu em có rảnh, gọi điện thoại cho anh, anh bảo họ đón em.".

Mậu Hinh biết, vài người đi theo bên cạnh anh, hai nữ một nam, Tây Tử, Tạ Tạ, Tạ Tam, đều là người anh cực tín nhiệm.

"Được.".

Kết quả Mậu Hinh bận đến tận trưa, gần đây vụ án tương đối nhiều, trong tay cô lại có vụ án nóng nhất Tân Thị - Giang Nguyệt Đình, bận rộn không thể ngừng.

Chờ cô thở phào một hơi đã là 5 giờ rưỡi buổi chiều, di động của cô cũng vang lên.

"Mậu kiểm sát trưởng, xin chào, tôi là Tạ Tạ, là cấp dưới Minh tổng. Minh tổng bảo tôi gọi điện thoại cho ngài, hỏi ngài muốn đến biệt thự Tân Giao không?". Giọng nữ nói trong điện thoại.

Mậu Hinh nhìn đồng hồ trên tay, nghĩ nghĩ đã nói: "Được, tôi còn 10 phút.".

"Tôi đây 5 giờ 45 sẽ đến cửa Luật Chính Tư chờ cô, cô xem như vậy có thuận tiện không?". Tạ Tạ hỏi.

"Được, cám ơn.".

Kết thúc điện thoại, Mậu Hinh thu thập một chút đồ. Tạ Tạ đặc biệt đúng giờ, chỉ chốc lát sau liền lái xe xuất hiện ở cửa.

"Mậu kiểm!". Tạ Tạ xuống xe, tới đây nghênh đón cô.

"Cảm ơn cô, Tạ tiểu thư.". Mậu Hinh đi tới, thấy trong xe còn có một phụ nữ, mặc váy dây đỏ rực, một đầu tóc quăn, trang điểm tinh xảo, phong tình vạn chủng. Mấu chốt là ánh mắt cô ấy, mang theo khiêu khích và đánh giá, nhưng không khiến Mậu Hinh chán ghét.

"Vị này là Tây Tử, cô gọi Tây Qua là được.". Tạ Tạ giới thiệu.

"Tạ Tạ, chị muốn tôi gọi chị là cây đậu cô-ve sao?". Tây Tử không vui nói.

Mậu Hinh chỉ mỉm cười với Tây Tử, lên xe ngồi phía sau.

Tạ Tạ lái xe, Tây Tử nói: "Mậu kiểm, cô đừng để ý cây đậu cô-ve này, tôi không ngại cô gọi tôi là Tây Tây.".

"Tây Tây, Tạ Tạ, cám ơn các cô tới đón tôi.".

"Chúng tôi chỉ nghe lời dặn dò của lão Đại.". Tây Tử lại bắt đầu đánh giá Mậu Hinh, không thể phủ nhận bộ dáng Mậu Hinh rất đẹp, mặt bàn tay tiêu chuẩn, ánh mắt sáng ngời trong suốt, mũi mượt mà no đủ, môi hồng nhuận như anh đào. Hơn nữa làn da cô vô cùng tốt, đúng là không có một chút tỳ vết nào.

Nghĩ đến trên mặt mình có mấy vết tàn nhang, trong lòng Tây Tây không yên ổn.

Hơn nữa lão Đại bảo cô và Tạ Tạ đến đón cô ấy, có thể thấy được rất coi trọng cô gái này, không thể không khiến mình cảnh giác.

"Mậu kiểm, rất quen thuộc với lão Đại của chúng tôi sao?". Tây Tử không nhịn được hỏi.

"Trên Internet chắc là có rất nhiều tin tức về tôi.". Mậu Hinh đáp lại, "Tôi nghĩ tất cả mọi người đều biết tôi lớn lên cùng Minh Ý.".