Editor: Quỳnh Nguyễn
Mậu Hinh ôm con trai về nhà, lúc tắm rửa, Tiểu Sâm đột nhiên vươn tay nhỏ mập mạp về phía cô: "Hinh Hinh, hôm nay mẹ không vui.".
Trong lòng Mậu Hinh run lên, không khỏi nhìn về phía con trai: "Tiểu Sâm, làm sao con biết mẹ không vui a?".
"Bởi vì lông mày mẹ nhíu cùng một chỗ.". Tay mập chạm vào chỗ lông mày Mậu Hinh.
"Mẹ không có không vui, là công việc tương đối nhiều mà thôi.". Mậu Hinh nói.
Tắm rửa cho con trai xong, lúc ôm bé đi ra mặc áo ngủ Minh Ý mua cho bé, Mậu Hinh không nhịn được hỏi con trai: "Tiểu Sâm, con thật sự rất muốn ở chung với chú Nhất sao?".
Tiểu Sâm gật gật đầu: "Con thích chú Nhất, không chỉ vì thích chú, mà còn vì chú Nhất thích con, cũng vì chú Nhất cũng thích Hinh Hinh.".
Nghe lời này, tim Mậu Hinh đập mạnh: "Ai nói với con chú Nhất thích mẹ?".
"Bản thân con cảm giác được nha! Chú Nhất thích con, cũng thích Hinh Hinh, con mới muốn để chú Nhất làm ba con!". Tiểu Sâm nói.
"Chú Nhất không thể làm ba con.". Mậu Hinh trầm giọng nói.
Trong lòng Tiểu Sâm suy sụp, chu miệng lên thật lâu không nói lời nào.
"Hinh Hinh, vì sao mẹ không thích chú Nhất a?". Tiểu Sâm khó hiểu.
"Mẹ cũng không nói không thích chú Nhất.". Mậu Hinh nói.
"Đó chính là mẹ cũng thích chú Nhất." Tiểu Sâm lập tức nói.
"..." Mậu Hinh phát hiện mình căn bản bế tắc khi đối thoại với con trai.
"Mẹ cũng thích chú Nhất, con cũng thích chú Nhất, vì sao chúng ta không thể ở cùng nhau a?". Tiểu Sâm lại càng khó hiểu nói.
"..." Cô căn bản không có cách nào trả lời vấn đề này.
Chờ Mậu Hinh cũng tắm xong, sửa sang mình một chút, Minh Ý gọi điện thoại tới, nói bữa tối chuẩn bị xong rồi.
Mậu Hinh nghĩ nghĩ, bê một mâm trái cây, nắm tay Tiểu Sâm đi lên, đến cửa, Tiểu Sâm vậy mà lấy ra thẻ mở cửa cho cô.
"Làm sao con có thẻ mở cửa?". Mậu Hinh cực kỳ bất ngờ.
"Chú Nhất cho con.". Tiểu Sâm trả lời, "Chú Nhất nói nếu con muốn đến nhà chú chơi, mà chú lại không ở nhà, thì rất thuận tiện.".
"..." Mậu Hinh không dùng cái thẻ kia, vẫn là ấn chuông cửa.
Tiểu Sâm nhìn mẹ, rõ ràng có thẻ mở cửa, nhưng lại muốn nhấn chuông cửa, Hinh Hinh thật sự kỳ quái a...!
Minh Ý nhanh chóng ra mở cửa, anh chỉ mặc quần áo ở nhà màu lam, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt, khi mở cửa còn nói: "Tiểu Sâm, không phải chú cho cháu thẻ mở cửa sao?".
"Vâng, nhưng mà Hinh Hinh kỳ quái, rõ ràng có thẻ mở cửa, vẫn muốn gõ cửa.". Tiểu Sâm nói.
Mậu Hinh nghe lời này, không khỏi đỏ bừng mặt.
"Cháu cảm thấy...".
"Có thể ăn cơm rồi, đưa hoa quả cho anh đi!". Minh Ý lấy mâm đựng trái cây trong tay cô.
Mậu Hinh đưa mâm đựng trái cây cho anh: "Em dẫn Tiểu Sâm đi rửa tay.".
"Con biết toilet ở đâu.". Tiểu Sâm nói xong, lôi kéo Mậu Hinh đi toilet.
Minh Ý nhìn Mậu Hinh quay mặt, làn da cô trắng, lúc này vì thẹn thùng, hai gò má đỏ bừng, ngực anh khẩn trương, để mâm đựng trái cây vào tủ đồ ăn.
Chờ đến khi Mậu Hinh dẫn Tiểu Sâm từ toilet ra, Minh Ý đã dọn xong bàn ăn. Tài nấu nướng của Minh Ý cũng được, tôm viên vàng, thịt kho tàu, rau chân vịt, trứng gà, một tô nước canh cá trích.
Anh làm đồ ăn, màu sắc cũng nhẹ nhàng khoan khoái, tôm viên vàng óng, thịt màu đỏ, trứng gà màu vàng sáng, rau chân vịt xanh biếc, canh cá trắng sữa, khiến người ta nhìn rất muốn ăn.
Phong cách nấu ăn của một người cũng phản ánh tính cách người đo, Minh Ý là một người có tính ràng buộc rất mạnh, mọi thứ trong nhà anh cũng được đặt chỉnh tề mà quy luật. Sinh hoạt của anh đều có nguyên tắc, chính anh sẽ không đi sai một bước, đương nhiên cũng không cho người khác đi nhầm một bước trong nhân sinh của anh.