Editor: Quỳnh Nguyễn
Lúc Mậu Hinh trở lại Luật Chính Tư, trong đầu vẫn vang vọng lời nói của Minh Ý, mở điện thoại xem hồ sơ, cô phát hiện mình vốn dĩ không xem được chữ nào vào đầu.
Mãi đến tận khi Dương Tại Xuân gõ cửa văn phòng cô, cầm một tập hồ sơ trong tay.
"Cục cảnh sát vừa đưa tới một vụ án, tôi nghĩ tới nghĩ lui, vẫn thấy nên để em xử lý.". Dương Tại Xuân đặt trên bàn cô.
Mậu Hinh tiếp nhận hồ sơ, vừa mở ra liền thấy đó là án Viên Ninh Ninh bị mưu sát, người hiềm nghi phạm tội cũng chính là Giang Nguyệt Đình.
"Theo tôi được biết, người hiềm nghi phạm tội Giang Nguyệt Đình này là vị hôn thê của Minh Nhất Kỳ Minh gia, vụ án Minh Văn Thức cũng do em làm, vụ án này cũng có quan hệ mật thiết với Minh gia, giao cho em làm, sẽ không có vấn đề gì chứ?". Dương Tại Xuân khẽ nhếch lông mày nhìn cô.
"Không thành vấn đề.". Mậu Hinh gật đầu.
"Vẫn là câu nói kia, cần hỗ trợ gì cứ nói cho tôi biết.". Nói xong, Dương Tại Xuân đi ra ngoài.
Mậu Hinh xem xong tất cả chứng cứ hồ sơ đưa ra, gọi điện thoại cho Vương Thiết Thanh: "Vương đội trưởng, phiền anh sắp xếp một chút, tôi muốn gặp người hiềm nghi phạm tội án Viên Ninh Ninh bị giết Giang Nguyệt Đình một lần.".
"Mậu kiểm, cô cảm thấy khi nào thì được?". Vương Thiết Thanh hỏi.
"Mười giờ đi, mười giờ tôi đến trại tạm giam.". Cô nói.
"Được.".
Cúp điện thoại, Mậu Hinh gọi Tiểu Nam vào, bảo cô ấy chuẩn bị xe, họ đi trại tạm giam.
Đến trại tạm giam, Vương Thiết Thanh đang đợi cô, vừa thấy cô thì nói: "Hiện tại chúng tôi đã có chứng cớ đầy đủ để cho rằng Giang Nguyệt Đình giết chết Viên Ninh Ninh, cho nên lệnh bắt sẽ được công bố vào đầu giờ chiều nay.".
"Được." Mậu Hinh không nghĩ gì khác, phải gặp Giang Nguyệt Đình xong mới nói tiếp được.
Giang Nguyệt Đình mặc quần áo kẻ sọc của phạm nhân, tóc cắt cực kỳ ngắn, người cũng gầy yếu tiều tụy đi rất nhiều, lúc nhìn thấy Mậu Hinh mặc đồng phục kiểm sát trưởng màu tối, đồng tử rụt một chút, thân thể cứng ngắc.
Trên tay cô ấy còn mang theo còng tay, theo bản năng muốn kéo tay áo che dấu, lại lập tức cảm thấy như vậy quá buồn cười.
"Ngồi đây!". Cảnh sát coi ngục vẻ mặt tương đối hung hãn nói.
Ai mà ngờ được, có một ngày cô lại mặc trang phục tù, tiều tụy chật vật ngồi trước mặt Mậu Hinh đeo huy chương kiểm sát trưởng. Mậu Hinh cao cao tại thượng, cô như hạt bụi.
"Người hiềm nghi Giang Nguyệt Đình, vị này là kiểm sát trưởng phụ trách vụ án này, Mậu Hinh, hiện tại cô ấy sẽ tiến hành thẩm vấn lần đầu tiên với cô, tất cả vấn đề kế tiếp mời cô thành thật trả lời.". Tiểu Nam bày ra máy ghi âm và bút ghi lại rồi nói, "Nghe rõ chưa?".
Ánh mắt Giang Nguyệt Đình nhìn Mậu Hinh mặt không chút thay đổi, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị: "Nghe rõ rồi.".
Mậu Hinh đẩy đẩy kính mắt của mình, bắt đầu giải quyết việc chung hỏi từng vấn đề.
Giang Nguyệt Đình vẫn nhấn mạnh, trước tiệc đính hôn cô căn bản không biết Viên Ninh Ninh, càng không muốn đi giết cô.
"Cô nói cô không biết Viên Ninh Ninh, nhưng bên trong di động của cô, chúng tôi tìm thấy tấm hình này.". Vương Thiết Thanh cầm một tấm hình để tới trước mặt cô. "Cô giải thích như thế nào?".
Mặt Giang Nguyệt Đình cứng đờ, hít sâu một hơi nói: "Tôi... Tôi biết cô ấy tồn tại, nhưng tôi rất rõ ràng, tôi và Minh Nhất Kỳ sắp đính hôn thậm chí kết hôn, tôi biết đây chẳng qua là anh gặp dịp thì chơi trước khi kết hôn, tôi không để trong lòng. Hơn nữa tôi cũng không có nói láo, trước tiệc đính hôn tôi chưa từng gặp cô ấy.".
"Nơi này có một đoạn video, ghi lại cô đã từng lấy một lượng lớn cây dương địa hoàng ở kho bệnh viện, có chuyện này không?".
" Đúng, bởi vì bạn tôi có bệnh thiếu máu cơ tim, tôi lấy thuốc giúp cô ấy mà thôi, điểm này tôi đã nói rồi.". Giang Nguyệt Đình trả lời.
"Cô là một bác sĩ ngoại khoa, còn tham gia nghiên cứu và thảo luận trung y Tân Thị, chắc cô cũng biết cây dương địa hoàng, nếu dùng quá liều, hoặc dùng thường xuyên trong một thời gian dài, cực kỳ có khả năng dẫn đến trúng độc, phải không?".
"Đúng là như thế, khi tôi lấy thuốc cho bạn tôi, tôi cũng nói như vậy với cô ấy.". Giang Nguyệt Đình trả lời