Editor: Quỳnh Nguyễn
Lúc Minh lão gia tử nhìn thấy Tiểu Sâm, mặt lập tức thay đổi, đôi mắt lộ ra kinh ngạc, quay đầu nhìn Mậu Hinh, lại nhìn cháu đích tôn Minh Ý.
"Ba, ba tới vừa lúc, con hoài nghi đứa nhỏ của Mậu Hinh là người Minh gia, con muốn đưa nó đi xét nghiệm DNA.". Tống Mạn Vân nói.
Mậu Hinh ôm chặt con trai, đang muốn mở miệng, Minh Ý vỗ nhẹ vai cô nói: "Ông nội, bên ngoài còn có tiệc cưới, hôm nay khách khứa rất nhiều, vốn đã xảy ra quá nhiều chuyện. Mặc kệ chuyện gì, đều chờ sau hãy nói.".
Ánh mắt Minh lão gia tử vẫn nhìn Tiểu Sâm, gật đầu.
Tim Mậu Hinh đập rộn lên, cô rất rõ ràng Minh lão gia tử mới là người có quyền lực nhất Minh gia, hai năm trước ông có thể phế bỏ Minh Văn Hiên để Minh Ý lên giữ chức, thì đủ biết khắp Hoàn Vũ đều là người của ông, ông mới là BOSS nắm giữ quyền hành chân chính.
Trong lòng Tống Mạn Vân hận nghiến răng, hiện tại lão gia tử chỉ tín nhiệm Minh Ý, mà mặc dù Minh Ý là con trưởng của mình nhưng lại hoàn toàn không nghe lời mình.
"Để anh bế Tiểu Sâm.". Minh Ý nói xong, ôm lấy Tiểu Sâm từ trong lòng Mậu Hinh.
Trong lòng Mậu Hinh phức tạp, không từ chối.
Tiểu Sâm vừa sang tay Minh Ý, tay nhỏ đã gắt gao ôm cổ anh, chôn thật sâu hai má vào lòng.
Trở lại sảnh, Tiểu Sâm trở về ngồi trong ngực cô cực kì ngoan, rất lâu sau cũng không nói lời nào.
Tiệc cưới này kỳ thật là trò cười, rất nhiều khách khứa cũng không ở lâu. Mậu Hinh và Ninh Vĩ Trạch không ngồi lâu, liền ôm Tiểu Sâm về.
Trên đường hình như Tiểu Sâm cũng mệt mỏi, ngủ thiếp đi trong ngực cô
"Lần đầu tiên anh thấy hình như Tiểu Sâm có tâm sự.". Ninh Vĩ Trạch lái xe phía trước nói.
Mậu Hinh cúi đầu nhìn con trai, không khỏi sờ sờ đầu bé, hôn một cái lên trán bé.
"Hinh Hinh, em có nghĩ tới thật ra cái gì Tiểu Sâm cũng biết hay không.". Ninh Vĩ Trạch nói xong, cảm thán một tiếng.
Cô đương nhiên biết, con trai cực kỳ thông minh, thật ra cái gì cũng biết. Nghĩ tới đây, trong lòng cô bỗng nhiên đau quặn lên, đành phải hít sâu một hơi, áp chế đau nhức.
Về đến nhà, Mậu Hinh chăm sóc con trai ngủ ngon, Ninh Vĩ Trạch không ở lại liền đi trước.
Cô ngồi thật lâu trước giường con trai, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ say, không khỏi thấp giọng nói: "Tiểu Sâm, thực xin lỗi, không thể cho con một người ba...".
Lông mi Tiểu Sâm hơi rung rung.
Mậu Hinh từ phòng Tiểu Sâm ra, điện thoại di động vang lên, là Minh Ý gọi tới: "Lấy tác phong làm việc của ông nội, ngày mai ông sẽ tìm em.".
"Cảm ơn lời khuyên.". Cô hiện tại không muốn nghe giọng nói của anh, nhanh chóng tắt điện thoại.
Quả nhiên, hôm sau Mậu Hinh đang đi làm, trợ lý Tiểu Nam tới gõ cửa: "Mậu kiểm, chị có một vị khách.".
"Là ai?". Mậu Hinh đang xem hồ sơ, cũng không ngẩng đầu lên.
"Danh nhân thành phố, Minh lão tiên sinh Minh Chí Côn.". Tiểu Nam trả lời.
Lúc này Mậu Hinh mới nghiêm mặt, nghĩ nghĩ rồi nói: "Em dẫn ông đến phòng tiếp khách, chị sẽ đến ngay.".
"Được.". Tiểu Nam đóng cửa lại.
Mậu Hinh hít sâu một hơi, ổn định cảm xúc đứng dậy đi gặp người.
Đẩy cửa phòng tiếp khách, Mậu Hinh nhìn thấy lão gia tử Minh Chí Côn. Nếu cô không nhớ lầm, tháng 2 sang năm vị lão gia tử này sẽ được 80 tuổi. Có lẽ do thân hình của ông, tinh thần ông, nói ông 60 tuổi cũng sẽ có người tin.
"Ông nội Minh.". Mậu Hinh cười lên, ngồi đối diện Minh lão gia tử.
Minh Chí Côn nhìn Mậu Hinh từ trên xuống dưới, một bộ tây trang gọn gàng, tóc dài cũng buộc thành đuôi ngựa, kiểu dáng cực kì giỏi giang. Ông cười nói: "Hinh Hinh, cháu thật sự là trưởng thành không ít.".
" Người đều phải trưởng thành, trái lại ông nội Minh vẫn giống y như trước kia.". Mậu Hinh nói.
Trong tay Minh Chí Côn còn cầm gậy chống của ông, tay phải nắm hai quả hạch đào, ánh mắt tinh tường tập trung nhìn Mậu Hinh: "Hinh Hinh, ông tới chỉ hỏi cháu một việc, Tiểu Sâm con của cháu có phải đứa nhỏ của A Kỳ hay không?".