Editor: Quỳnh Nguyễn
Khi Mậu Hinh đi vào, người Minh gia đang chào hỏi khách khứa, từ rất xa cô đã nhìn thấy Minh lão gia tử. Ông mặc quần áo màu xám, tóc xám trắng chải cẩn thận tỉ mỉ. Là gia chủ hiện tại của Minh gia, ông ngồi ở chính vị ghế chủ nhà, không giận mà uy. Cụ bà ngồi bên cạnh ông, là vợ Minh lão gia tử, Tô Thư Lan.
Bà mặc sườn xám màu tím sậm, đeo kính mắt viền vàng, trên cổ tay đeo vòng ngọc phỉ thúy, là một quý bà ung dung.
"Hinh Hinh, sao mẹ lâu vậy?". Tiểu Sâm đã ăn hết một nửa đồ ăn trong mâm, nhưng vẫn như cũ giống hệt tiểu thân sĩ, khóe miệng hầu như không dính dầu mỡ.
"Tiểu Sâm, con ăn nhiều quá.". Mậu Hinh nhìn con trai đang ăn chân gà, không khỏi nhíu mày.
"Đâu có nhiều quá..." Tiểu Sâm đang hào hứng ăn, lúc này Minh Ý đi tới, "Chú Nhất.".
Minh Ý sờ đầu Tiểu Sâm một cái, nói với Mậu Hinh: "Ông nội biết em đã đến rồi, muốn gặp em.".
Mậu Hinh cũng đoán được nhất định sẽ gặp lão gia tử, năm đó cô đến ở Minh gia cũng là ý định của lão gia tử. Cô chậm rãi đi cùng Minh Ý.
Lão gia tử đang nói chuyện phiếm với bạn già, Minh Ý chậm rãi đến: "Ông nội, Mậu Hinh đến rồi.".
Lão gia tử vừa quay đầu, nhìn thấy Mậu Hinh liền cười lên, Tô lão phu nhân ngồi bên cạnh đẩy đẩy kính mắt, giọng nói hơi kích động: "Hinh Hinh, hiện tại đứa nhỏ này càng ngày càng đẹp.".
"Ông nội Minh, bà nội Tô, chào mọi người.". Mậu Hinh cười nói.
"Rất tốt..." Minh lão gia tử đánh giá Mậu Hinh, cảm thán một tiếng, "Con càng lớn càng giống mẹ con.".
Mậu Hinh rất giống mẹ cô - Bạch Ngưng, điều này chính cô cũng biết.
"Tới, đến ngồi bên cạnh bà nội.". Tô Thư Lan vỗ vỗ vị trí bên cạnh.
Mậu Hinh ngồi xuống, Tô Thư Lan lập tức cầm tay cô, hốc mắt rưng rưng: "Thật sự là càng ngày càng đẹp, nếu không biết, còn cho rằng gặp được Tiểu Ngưng, nhớ ngày đó Tiểu Ngưng còn là con gái nuôi của bà, suýt nữa đã làm con bà....".
"Được rồi, chuyện quá khứ đừng nhắc lại nữa.". Minh lão gia tử ngắt lời bạn già, "Ông nghe A Nhất nói, con hiện tại rất có tương lai, làm kiểm sát trưởng.".
"Vâng, ông nội Minh, vụ án chú hai Minh chính là con phụ trách.". Mậu Hinh nói trắng ra, cô vừa nói, Tô Thư Lan nắm tay cô rõ ràng cứng đờ.
Vẻ mặt Minh lão gia tử cũng hơi hơi cứng đờ, sau đó thở dài: "Nó bị trừng phạt đúng tội, không thể trách con, con đã làm tốt...".
Vẻ mặt Mậu Hinh nhàn nhạt, không nói tiếp.
Đang nói chuyện, Minh Nhất Kỳ và Giang Nguyệt Đình chậm rãi đi tới, Minh Nhất Kỳ đương nhiên đã thay quần áo, sấy khô tóc. Nhưng Mậu Hinh vừa đẩy khiến anh ngã không nhẹ, hiện tại nhìn dáng đi của anh cũng thấy cực kỳ cứng ngắc.
"Sao cháu bây giờ mới xuất hiện..." Minh lão gia tử luôn luôn không vừa lòng với Minh nhị thiếu, chỉ cảm thấy tính cách cháu trai này không đủ ổn trọng, làm việc vội vàng xao động. Hôm nay là ngày đại hỉ của anh, vậy mà bây giờ mới xuất hiện.
Minh Nhất Kỳ có khổ khó nói, chỉ cười nói: "Ông nội, con vào thay một bộ quần áo. Hinh Hinh cũng ở đây sao, oa, sao lại không thấy Tiểu Sâm? Sao không dẫn Tiểu Sâm tới đây gặp ông nội và bà nội một lát.".
Minh Nhất Kỳ vừa nói xong, Minh Ý giận tái mặt, anh sớm đoán được sẽ thế này, cũng không bất ngờ.
"Tiểu Sâm là ai vậy?". Tô Thư Lan vội hỏi.
"Tiểu Sâm là con trai của Hinh Hinh.". Minh Nhất Kỳ cười nói.
"Hinh Hinh, cháu kết hôn rồi hả?". Tô Thư Lan vội hỏi.
"Hinh Hinh chưa kết hôn, nhưng mà có một con trai.". Giang Nguyệt Đình cười nói.