Editor: Quỳnh Nguyễn
" Kỳ thật anh và Hinh Hinh đủ loại tôi đều đã rõ ràng, cô đối với cha và mẹ chết cực kì khúc mắc, nhưng mà cô yêu anh mới có thể vẫn ẩn nhẫn, nội tâm cô kỳ thật rất thống khổ và xoắn xuýt..." Ninh Vĩ Trạch tiếp tục sâu xa nói, quay đầu nhìn Minh Ý.
Minh Ý cũng tại thật sự nghe, anh đương nhiên biết Hinh Hinh xoắn xuýt thống khổ, có đôi khi nghĩ vậy anh cũng không chịu nổi. Nhưng có một số việc đã phát sinh, gút mắt một đời trước cũng không phải anh có thể đi xoá bỏ.
Ninh Vĩ Trạch thấy anh thật sự nghe: "Tại Mĩ quốc lúc cô mới vừa phát hiện mình mang thai, thậm chí nghĩ tới xoá sạch đứa nhỏ. Có lẽ là âm kém dương sai, Mĩ quốc cấm nạo thai, thân thể của cô cũng không có thể nạo thai, mới sinh hạ Tiểu Sâm. Quả thực khó có thể tưởng tượng..."
Minh Ý nghe những lời này, lại hồi tưởng Cát Thanh nói đủ loại, anh đau từng đợt.
Ninh Vĩ Trạch tiếp tục nói: "Sinh hạ Tiểu Sâm sau đó cô cho rằng Tiểu Sâm là đứa nhỏ Minh Văn Hiên, cô thậm chí nghĩ tới không cần Tiểu Sâm. Nhưng mà Hinh Hinh quá thiện lương, Tiểu Sâm lại đáng yêu như thế, cô không nỡ Tiểu Sâm. Tình nguyện trong lòng mình thống khổ, cũng cần phải nuôi nấng Tiểu Sâm."
Minh Ý làm sao không nghĩ tới những thứ này, anh nghĩ Hinh Hinh cho rằng Tiểu Sâm là thân thế như vậy còn có thể nuôi nấng bé lớn lên, nuôi tốt như vậy, nội tâm anh đã đau lòng cũng càng thêm mến yêu Hinh Hinh. Ánh mắt anh vẫn thanh minh: "Những thứ này tôi đều biết, tôi cũng cực kỳ cảm kích anh vẫn chăm sóc cô. Hậu sự mẹ anh giao cho tôi, anh yên tâm, tôi sẽ làm cực kỳ thỏa đáng."
Ninh Vĩ Trạch ngẩn ra, ngược lại trả lời: "Cam ơn anh."
"Cậu có biết vì sao mẹ cậu sẽ tự sát sao?" Minh Ý đột nhiên hỏi.
"Tôi cũng không nghĩ tới." Ninh Vĩ Trạch nói tới đây biểu tình trở nên càng thống khổ, "Gặp chuyện không may tôi vẫn muốn gặp bà lại không thấy được. Kỳ thật tôi chỉ có một người thân, mất đi tôi liền là cô nhi chân chính."
Lúc này Minh Ý đặc biệt thương cảm Ninh Vĩ Trạch, nhưng anh cũng hứa hẹn thím Cát, sẽ chăm sóc Ninh Vĩ Trạch. Anh nói: "Cậu cũng không cần quá thương tâm rồi."
Chỉ chốc lát sau Ninh Vĩ Trạch xuống xe, Minh Ý lái xe chuẩn bị trở về lại nhận được điện thoại Miêu Từ Hành.
"Cậu tới đây đón tôi một phen, tôi có việc cùng cậu nói." Miêu Từ Hành nói.
Minh Ý liền lái xe đi đón Miêu Từ Hành, Miêu Từ Hành ở nhà, anh ngồi xuống đến bên trong xe của anh liền hỏi: "Thật có lỗi a, trễ như vậy lại vẫn cho cậu ra ngoài."
"Tôi vừa lúc cũng ở bên ngoài." Minh Ý nhàn nhạt đáp lại.
"Trễ như vậy, không phải cậu và Mậu Hinh hòa hảo sao?" Miêu Từ Hành hỏi.
"Cát Thanh đã chết, bà là thủ phạm án phóng hỏa, kết quả tự sát ở trong trại tạm giam." Minh Ý trả lời.
Miêu Từ Hành nghe trầm mặc vài giây, bày một cái bình nhỏ: "Tôi đã biết đến nước thuốc thôi miên dùng trên người Minh Nhất Kỳ và Hinh Hinh là cái gì rồi. Chính là cái này?"
Minh Ý xem chất lỏng bên trong bình thủy tinh kia cũng không màu sắc, thấy Miêu Từ Hành mở ra, anh đi tới gần ngửi một phen: "Đây là cái gì? Cũng không hương vị."
" Người bình thường ngửi đương nhiên không hương vị gì?" Miêu Từ Hành lấy tới đây, "Mấy ngày nay tôi đều đã nghiên cứu cái này, HLO là trung tâm chữa bệnh nổi tiếng Mĩ quốc, ông chủ bọn họ quen biết tôi, tôi kí gửi ca bệnh Minh Nhất Kỳ qua đi, anh cho tôi tin tức là thành phần dược thôi miên trong thân thể Minh Nhất Kỳ là một loại nước thuốc hỗ trợ thôi miên hai năm trước bọn họ nghiên cứu ra, mệnh danh là fantasyland, tại chợ đêm trong nước xưng là U Linh Mộng Cảnh. Chỉ cần lợi dụng khoản nước thuốc này, lại phối hợp thôi miên, có thể lẫn lộn thậm chí thay đổi trí nhớ người. U Linh Mộng Cảnh trong máu Minh Nhất Kỳ độ tinh khiết rất cao, anh nên là tại một đoạn thời gian dài đều bị hít loại nước thuốc này."