Editor: Quỳnh Nguyễn
Hinh Hinh rất không muốn dẫn ra buổi tối ấy, đó là khúc mắc của cô.
"Hinh Hinh, tối hôm đó vốn là A Kỳ muốn thiết kế em, kết quả Giang Nguyệt Đình sử dụng ý xấu đưa em đến phòng ba anh. May mắn thím Cát nhìn đến toàn bộ phát sinh, trong lúc hỗn loạn bà đỡ em đến phòng anh. Bà thật không ngờ là nửa đêm anh trở về, hơn nữa anh cũng uống rượu hạ dược." Minh Ý liền một năm một mười nói thím Cát nói với mình.
Hinh Hinh cực kỳ chấn kinh cũng cực kỳ mê hoặc: "Không có khả năng, em đều đã nhớ ra rồi, không phải như thế."
" Có phải khoảng thời gian trước em quá mệt mỏi cho nên sản sinh hỗn loạn mới có ảo giác như vậy hay không? Đây là thím Cát chính miệng nói với anh, đây mới là chân tướng." Minh Ý không nói cô bị thôi miên, như vậy Hinh Hinh sẽ càng khẩn trương.
Hinh Hinh nhìn người đàn ông, ánh mắt anh nghiêm túc như thế, một chút không giống nói dối.
"Em tin tưởng anh tốt sao? Anh không lừa em, giám định DNA thật sự, người đàn ông đêm đó cũng là anh, Tiểu Sâm cũng là con anh và em. "Minh Ý bưng mặt cô vẻ mặt kiêu ngạo nói, "Lại nói trừ bỏ anh ai còn có thể sinh ra đứa nhỏ thông minh giống Tiểu Sâm như vậy. Từ lần đầu anh nhìn đến bé liền cảm giác bé và anh đặc biệt thân cận, đây là cha con mới có hiểu ngầm như vậy."
Hinh Hinh tự động xem nhẹ câu nói tự kỷ của Minh Ý kia, cô lâm vào một mảnh hỗn loạn.
Minh Ý thấy cô lại như vậy, lại sợ cô để tâm vào chuyện vụn vặt, lại nói Miêu Từ Hành cũng nói qua hiện tại Hinh Hinh không thể chịu kích thích. Nghĩ như vậy anh liền bưng mặt cô hôn đi lên.
Không tâm tư hôn cùng anh, cô theo bản năng đi sưu tầm trí nhớ đêm đó, ý đồ nói với Minh Ý. Nhưng chỉ là như vậy, Minh Ý lại nổi lên tâm tư khác.
Hôn môi của anh đã thay đổi dạng, tay cũng rơi vào trước bộ ngực cô.
" Đừng, Minh Nhất." Hinh Hinh làm sao có tâm tình, bị anh hôn cũng không yên lòng.
"Anh còn là muốn, Hinh Hinh..." Lúc này anh đặc biệt muốn, đặc biệt đặc biệt muốn.
Hinh Hinh nhắm mắt lại, đẩy anh cũng đẩy không ra, biết mình lại cũng không thể cự tuyệt anh, liền tùy anh rồi.
" Hôm nay anh thật điên cuồng..." Sau Hinh Hinh thấp giọng nói.
"Uh`m." Anh hôn đầu vai trơn mịn, ôm cô vào trong ngực.
" Đừng lộng, buổi chiều em lại vẫn phải đi làm a?" Hinh Hinh nằm nghiêng đưa lưng về phía anh.
"Anh đưa em đi." Anh lật ngược thân thể cô tới, để cho cô và mình mặt đối mặt. Thấy mị sắc trên mặt Hinh Hinh chưa tán, khuôn mặt mềm mại đáng yêu để cho anh chịu không nổi liền hôn qua đi.
"Kia cũng không thể trở lại rồi." Trốn việc cùng anh về nhà làm chuyện này đã cực kỳ khác người, trong lòng cô vẫn lại là có chút khó tiếp thu.
"Không đến, liền hôn nhẹ." Kết quả Minh Ý lại hôn không dứt.
Sớm biết rằng anh phẫn yếu ớt lừa gạt mình ra làm chuyện này, cô khẳng định không ra cùng anh, nhưng là hiện tại không còn kịp rồi. Người đàn ông về sau ôm ấp cô tiến vào phòng tắm, chờ thanh sảng ra cô toàn thân vô lực ở trên ghế sofa.
" Hiện tại mấy giờ rồi hả? "Hinh Hinh hỏi anh.
Minh Ý nhìn thời gian một phen, đã sắp mười hai giờ rồi. Bọn họ tới tới lui lui vọt lên gần hai giờ, Hinh Hinh đều đã chấn kinh rồi.
"Muốn ăn cái gì?" Minh Ý biết hôm nay là quá, tự nhiên muốn hầu hạ cô tốt.
"Nếu không kêu đồ ăn ngoài đi." Hinh Hinh giữ chặt tay anh, ánh mắt vẫn là ướt sũng, "Em thật sự muốn về sớm một chút, có quá nhiều công tác."
Minh Ý đương nhiên biết cô coi trọng công tác, nghĩ nghĩ đã nói: "Tốt, liền kêu đồ ăn mua ngoài."