Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 305-3: Đây mới là chân tướng




Editor: Quỳnh Nguyễn

Cát Thanh lắc đầu: "Tôi tiến vào Minh gia thật sự cho rằng Minh gia là ân nhân của tôi! Chồng của tôi đã chết, đứa nhỏ tôi đưa, tôi liền một người. Lão phu nhân để cho tôi tiến vào Minh gia, tôi coi bà như ân nhân. Chờ uôi dần dần làm rõ ràng chân tướng, vợ chồng bọn họ là kẻ thù của tôi, là kẻ thù hại tôi cửa nát nhà tan! Nhưng mà tôi vẫn tìm không thấy cơ hội, tôi không nghĩ muốn nhịn nữa rồi. Tại trước tôi phóng hỏa này tôi hỏi lão phu nhân, Tĩnh Nhã có phải bà hại chết hay không. Bà thừa nhận, bà thật sự thừa nhận a!"

Minh Ý có cảm giác hít thở không thông, anh cho rằng bất luận cái chân tướng gì mình đều đã có thể tiếp thu, lại không nghĩ rằng biết đến là chân tướng tàn khốc như vậy.

"Đại thiếu gia, tôi biết tôi không thể tha thứ, tôi vốn nghĩ sau khi Minh Chí Côn chết tôi cũng sẽ chấm dứt mạng này." Cát Thanh nói, "Ông ta là ngọn nguồn tội ác, là ông ta hủy đi Tĩnh Nhã khi còn sống, là ông để cho tôi đến bây giờ đều đã tìm không thấy Tiểu Nịnh, để cho tôi cùng con tôi bị ép phân li vài chục năm. Chỉ có anh chịu được trừng phạt, tôi mới có thể cam tâm."

Minh Ý không biết có thể nói cái gì, anh nghĩ nghĩ đã nói: "Thím Thanh, tôi đưa thím đi cục cảnh sát, đồng dạng tôi sẽ tìm luật sư tốt nhất bào chữa cho thím. Mặc kệ như thế nào, thím nhất định phải sống sót."

Cát Thanh cười khổ: "Đại thiếu gia, cậu có thể đáp ứng tôi không cần khó xử Vĩ Trạch hay không. Anh vẫn khuyên tôi buông tha báo thù. Là tôi muốn cho Tĩnh Nhã và chồng một cái công đạo."

"Thím yên tâm, không có ai sẽ khó xử người nào, bao gồm Ninh Vĩ Trạch." Minh Ý nói xong để cho Tạ Tam gọi điện thoại cho Vương Thiết Thanh.

Cát Thanh nhìn Minh Ý, đại thiếu gia là bà xem lớn lên, là một người tốt duy nhất bà gặp được ở Minh gia. Bà do dự thật lâu, đã nói: "Đại thiếu gia, có chuyện vẫn giấu ở trong lòng tôi, hôm nay tôi muốn nói cho cậu."

"Thím Cát, thím có cái gì muốn nói? Có cái gì muốn tôi giúp thím tôi nhất định sẽ giúp." Minh Ý nói.

"Tôi biết cậu và Hinh Hinh vẫn yêu nhau, từ nhỏ nha đầu kia bị tam tiểu thư khi dễ, mỗi lần đều đã chạy trốn tới phòng cậu. Trong lòng cô thích cậu, cậu cũng thích cô, này tôi đều biết." Cát Thanh nói.

"..." Quả nhiên, bí mật anh và Hinh Hinh lại vẫn là bị người thấy được.

"Kỳ thật tôi biết, tối hôm đó sinh nhật tam tiểu thư đã xảy ra cái gì?" Cát Thanh tiếp tục nói.

Minh Ý biến sắc, nhìn không chuyển mắt nhìn Cát Thanh.

"Thím biết năm đó đã xảy ra chuyện gì?" Minh Ý lập tức hỏi.

Cát Thanh gật gật đầu: "Kỳ thật năm đó Nhị thiếu gia thả dược tại rượu Hinh Hinh, kỳ thật anh là nghĩ đến muốn có được Hinh Hinh. Hinh Hinh chưa từng có thích anh, là anh vẫn theo đuổi Hinh Hinh không có kết quả mới nghĩ ra thủ đoạn bỉ ổi như vậy. Ngày đó hạ dược, Giang Nguyệt Đình xem thấu nghĩ cách của anh, hai người ở trong hoa viên còn có tranh chấp nho nhỏ, đều bị tôi nghe thấy được. Nhị thiếu gia đi rồi, tôi thấy vẻ mặt Giang Nguyệt Đình không đúng, tôi nghĩ cô nhất định làm cho hư hỏng. Thì ra Giang Nguyệt Đình không chỉ có để cho thím Lý thả dược trong rượu Hinh Hinh lại vẫn để cho Nhạc Vi cũng thả dược trong rượu ở Minh tiên sinh, đưa Hinh Hinh lên giường Minh tiên sinh, hoàn toàn hủy đi cô."

Sắc mặt Minh Ý đen thui, không khỏi nắm chặt quả đấm.

"Tôi xem toàn bộ ở trong mắt, ở Minh gia chỉ có Hinh Hinh rất tốt với tôi, tôi cũng thương cảm tình cảnh nha đầu kia, không nghĩ muốn cô bị người đạp hư. Cho nên lúc Hinh Hinh bị đưa đến phòng Minh tiên sinh tôi thừa dịp loạn đỡ Hinh Hinh từ phòng anh ra, đỡ đến trong phòng cậu. Tôi nghĩ như vậy liền không chuyện, ai biết về sau cậu trở lại, hơn nữa lúc thím Lý thả dược đại khái không xác định chén thả, lại thả thêm một lần, kết quả rượu của cậu cũng có dược. Sau khi trở lại phòng Hinh Hinh ngay tại phòng cậu, sau đó các cậu làm việc không nên."