Editor: Quỳnh Nguyễn
Ninh Tĩnh Nhã sinh hạ đứa nhỏ sau đó bị chứng uất ức, không lâu sau đó liền tự sát.
Ai biết không quá hai năm Ninh Nhân Vũ cũng tại một hồi công tác xảy ra sự cố tử vong. Ngay từ đầu Cát Thanh cũng tưởng rằng ngoài ý muốn, là bà công tác rất nhiều năm tại Minh gia, sau đó đụng tới một cái đồng nghiệp đã tạm rời cương vị công tác từ Hoàn Vũ mới biết được, ngày đó công tác Ninh Nhân Vũ căn bản không cần đi, là phía trên cường lệnh sắp xếp ông đi, sau cùng ông chết tại hầm mỏ.
Trong lòng Minh Ý đã đoán bảy bảy tám tám, hiện tại nghe Cát Thanh nói cũng chỉ là nghiệm chứng mình suy nghĩ mà thôi.
"Thím Cát, Ninh Vĩ Trạch có phải đứa bé năm đó hay không?" Minh Ý hỏi.
Cát Thanh lắc đầu: "Thật sự không phải, Vĩ Trạch là con tôi. Sau khi Nhân mất tôi phát hiện mình mang thai rồi. Lúc ấy tôi hoang mang lo sợ, thậm chí nghĩ tới không cần cái dạng này. Tôi mang thai, chăm sóc Tiểu Nịnh cũng tâm thần không yên, có một lần Tiểu Nịnh chạy ra ngoài chơi, bị người bắt cóc rồi. Tôi sanh ra Vĩ Trạch, tôi căn bản không có biện pháp chăm sóc tốt anh, về sau thông qua bạn liên hệ nói nước ngoài có một đôi vợ chồng già có thể nhận nuôi anh. Tôi nghĩ anh có thể sống rất tốt, lại có quốc tịch nước ngoài, so với đi theo tôi mạnh hơn nhiều, tôi liền cho vợ chồng nước ngoài nhận nuôi. Nào biết không quá vài năm năm, vợ chồng nước ngoài kia trước sau qua đời, Vĩ Trạch bị đưa đi cô nhi viện. Về sau tôi hỏi thăm nhiều lần mới nghe được nơi Vĩ Trạch ở."
"Thím hỏi thăm như thế nào?" Minh Ý lập tức hỏi, "Theo lý, không phải thím một mực giúp việc Minh gia sao?"
"Tôi... Lão phu nhân hỏi thăm giúp tôi." Cát Thanh trả lời.
"Nói như vậy, bà nội tôi căn bản còn giúp thím không phải sao? Vì sao thím muốn đối với bà như vậy?" Minh Ý hỏi.
"Bởi vì, bởi vì Tĩnh Nhã là bị bà bức tử." Cát Thanh trả lời, "Đây là rất nhiều năm, tôi được đến tin tức Vĩ Trạch liền vẫn nghĩ cách liên hệ cùng Vĩ Trạch ở nước ngoài. Năm đó chứng minh nhận nuôi Vĩ Trạch vẫn đặt ở quê nhà, tôi liền về với ông bà đi tìm. Trở lại quê nhà sau đó tôi sửa sang di vật Tĩnh Nhã phát hiện một cái bí mật kinh thiên."
" Tĩnh Nhã tại sinh hạ Tiểu Nịnh sau đó vẫn có chứng uất ức. Lão phu nhân nhìn cô nhiều lần, săn sóc tỉ mỉ đối với cô, biểu hiện hoàn toàn không biết cô mang thai đứa nhỏ Minh Chí Côn, còn nói muốn cho cô làm con gái nuôi. Tĩnh Nhã cảm thấy được mình thẹn với lão phu nhân, cảm thấy được mình không thể đối mặt lão phu nhân cũng không thể đối mặt Tiểu Nịnh, tuyệt vọng mới tự sát."
"Tôi trở lại Minh gia, còn không dám khẳng định mình suy nghĩ. Có lẽ là nhiều năm như vậy, lão phu nhân cũng hoàn toàn bắt đầu tin tưởng tôi, tôi liền tại bên người bà chăm sóc bà, có một lần ngoài ý muốn phát hiện một phần giám định DNA Tiểu Nịnh. Bà căn bản sớm liền biết Tiểu Nịnh là lão gia. Bà cố ý đối tốt với Tĩnh Nhã để cho Tĩnh Nhã áy náy, để cho bệnh tình cô tăng thêm, sau cùng Tĩnh Nhã chịu không nổi mới tự sát."
Minh Ý nghe đặc biệt chấn kinh, anh đối với bà nội là vô cùng kính trọng. Mặc dù lão phu nhân lớn tuổi có chút hồ đồ, cho tới bây giờ anh không để ý quá, anh thật sự rất khó suy nghĩ bà nội sẽ làm chuyện như vậy.
"Chính là vì biết những thứ này, nhớ lại nhiều năm phân li con trai, ngẫm lại chồng của tôi và Tĩnh Nhã, còn đứa nhỏ Tĩnh Nhã bị bắt cóc, tôi thật sự không có biện pháp tha thứ hai người Minh Chí Côn và Tô Thư Lan."
Minh Ý bị trùng kích lớn: "Nhiều năm như vậy, cho dù thím muốn báo thù cũng sẽ không chờ tới bây giờ mới đúng, thím nên là có rất nhiều cơ hội?"