Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 304-3: Thì ra công dã tràng




Editor: Quỳnh Nguyễn

Bắt người, Tạ Tam liền sắp xếp người khống chế được trực tiếp từ thang máy mang đến bãi đỗ xe dưới đất, cả cái quá trình liền một 2 phút như thế, Nhất Sơn hoàn toàn xem đều đã ngây người.

Anh nghĩ muốn cùng qua đi, Tạ Tam lập tức nói: "Tứ thiếu, anh vẫn lại là ngốc ở chỗ này nhìn Minh lão tiên sinh đi!"

Minh Nhất Sơn gật gật đầu, người khác lại vẫn ở trong mây mù, không biết phát sinh chuyện gì, anh thậm chí suy nghĩ muốn báo nguy hay không. Nhưng là Tạ Tam chưa nói, anh tự nhiên không làm.

Người tới bệnh viện nghĩ muốn đánh lén đúng là thím cát, Cát Thanh, khi bà biết được Minh Chí Côn còn sống nhịn không được ẩn vào bệnh viện, muốn tới giết Minh Chí Côn.

Lúc Tạ Tam và Minh Ý phân tích Cát Thanh đã nói, nếu Cát Thanh thật là muốn trả thù Minh Chí Côn và Tô Thư Lan, Tô Thư Lan đã chết, nếu bà biết Minh Chí Côn không chết bà sẽ cam tâm sao?

Minh Ý nghe thế cảm thấy được đặc biệt có đạo lý, cho nên anh công bố ra ngoài Minh Chí Côn đã cứu giúp tới đây, hơn nữa qua kỳ nguy hiểm.

Một cái người hầu có thể ẩn ở Minh gia hai mươi năm chỉ vì giết hai người Minh gia, chỉ còn lại có một bước cuối cùng làm sao có thể cam tâm a!

Minh Ý âm thầm phái người nhìn chằm chằm bệnh viện, quả nhiên Cát Thanh liền cắn câu rồi.

Cát Thanh bị mang tới một căn nhà xa lạ, lúc bà khôi phục ý thức, phát hiện mình ngồi ở trên một chiếc ghế sofa, tay chân là tự do, chỉ là khẩu trang bị lột. Phòng trống không, ngay cả gia cụ đều không có, trừ sô pha mình ngồi ra.

Đây là chỗ nào? Là ai đưa bà đến đây?Bà biết mình mạo hiểm đến bệnh viện thật sự quá mức kích thích, nhưng mà đều đã như vậy bà vẫn còn không có thể để cho người kia chịu được trừng phạt, bà thật sự không cam lòng.

Lúc này cửa mở, một cái người đàn ông gầy gầy đi tới, bà vừa thấy, là mặt Minh Ý thanh lãnh.

"Thím Cát." Minh Ý trái lại cực khách khí, anh vẫn đặc biệt khách khí đối với vị trưởng bối này. Ở Minh gia, thím Lý và người hầu khác đối với anh cái đại thiếu gia này cũng không để vào mắt. Đơn giản là anh không được sủng ái ở Minh gia, có đôi khi thu dọn gian phòng còn có thể liên tục báo oán, để cho người hầu làm chút chuyện còn có thể ra sức khước từ. Chỉ có thím Cát chăm sóc nhất định đối với anh, tâm anh có cảm kích.

"Đại thiếu gia." Hốc mắt Cát Thanh đỏ lên, "Tôi không nghĩ tới hại người khác..."

"Tôi tra quá bối cảnh thím, chồng của thím đã từng là một công nhân kỹ thuật Hoàn Vũ, hai mươi ba năm trước chết ở trên công trường. Lúc ấy Hoàn Vũ bồi đền các thím 120 vạn, chồng cô Ninh Nhân Vũ cũng phong quang đại táng rồi. Tôi cũng tra xét chuyện lần đó, ở mặt ngoài xem không có gì đặc biệt, theo lý thuyết Minh gia làm đã đầy đủ có thể rồi. Vì sao thím muốn thả lửa thiêu Minh gia?" Minh Ý hỏi.

"Đại thiếu gia, cậu căn bản không biết, Minh gia tội ác sâu đậm." Cát Thanh hô hô cười rộ lên, "Cậu cũng không biết, ông nội và bà nội cậu rốt cuộc là hai người thế nào?"

"Tôi muốn biết chân tướng, hiện tại mời thím nói cho tôi biết." Minh Ý nói.

"Đại thiếu gia, cậu giao tôi cho cảnh sát đi, tôi cái gì đều đã nhận tội, lửa Minh gia là tôi thả, Tô Thư Lan cũng là bị tôi chắn trong lửa, đó là bởi vì cô đáng chết." Cát Thanh nói.

Minh Ý nghe lời này, trong lòng không có khả năng không giận, nhưng trên mặt anh ẩn dấu, tiếp tục nói: "Thím Cát, bảy tuổi tôi về Minh gia, phòng tôi vẫn là thím dọn dẹp, từ nhỏ đến lớn thím chăm sóc tôi rất nhiều, tôi vẫn cực kỳ cảm kích thím. Thím không phải một cái người tâm địa độc ác, thím phải làm như vậy nhất định phải có nguyên nhân. Là vì chồng thím, lại vẫn là vì Ninh Tĩnh Nhã?".

Vừa nhắc tới Ninh Tĩnh Nhã, ánh mắt thím Cát mở thật to, thân thể hơi hơi lui về phía sau một phen.