Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 303-2: Sửa đổi di chúc




Editor: Quỳnh Nguyễn

Lại trải qua hôm nay, trong lòng ông liền suy xét. Tại chuyện này Tống Mạn Vân là nhân vật cực kỳ mấu chốt. Cho nên vẫn không thể hiện tại liền thật sự hoàn toàn trở mặt cùng bà, còn phải nắm chặt trở về.

Trở về, ông trước đưa Vu Lệ Lệ trở về, sau đó mình lái xe, Tống Mạn Vân an vị tại bên cạnh mình.

Vốn hai người đều đã đến chỗ quyết định muốn ly hôn, nhưng là vì chuyện này người nào đều đã hiểu ngầm không bàn lại. Tống Mạn Vân cũng không muốn mở miệng, lẳng lặng không nói lời nào.

"Mạn Vân, em đã từng nói qua, A Nhất không phải con trai ruột của em, em có chứng cứ hay không?" Minh Văn Hiên ho nhẹ một tiếng nói.

"Ba anh trước nói nghiệm DNA, cũng không biết nghiệm không." Tống Mạn Vân nói.

"Anh biết mật mã tủ sắt ba, có lẽ bên trong có phân báo cáo DNA kia." Minh Văn Hiên nói.

Tống Mạn Vân quay đầu chấn kinh nhìn cái chồng đã ly tâm cùng mình này: "Anh cũng cảm thấy A Nhất không là con trai của chúng ta?"

" Làm cha mẹ có phải đứa nhỏ mình hay không tổng sẽ có điều tri giác." Minh Văn Hiên nói xong đã chuyển đổi phương hướng đi ngân hàng, văn kiện trọng yếu cha đều đã tại tủ sắt ngân hàng, ông cùng cha đi lấy một lần, cho nên nhớ kỹ mật mã.

Đến chỗ ngân hàng, Minh Văn Hiên lập tức yêu cầu mở tủ sắt Minh Chí Côn.

Kết quả quản lí ngân hàng ng ý: "Là như vậy, Minh tiên sinh, không có Minh lão tiên sinh tự tay viết đóng dấu hơn nữa trải qua luật sư chứng thực trao quyền, chúng ta không thể để cho người mở tủ sắt lão tiên sinh."

"Tôi là con cả cha, hiện tại ông bệnh nặng làm sao có thể ra thư trao quyền. Làm người thừa kế thuận vị thứ nhất, tôi có quyền lợi nhìn tủ sắt ông. Hơn nữa tôi biết mật mã tủ sắt, kia còn chưa đủ sao?" Minh Văn Hiên nói.

"Thật sự thật xin lỗi, chúng ta không thể để cho người mở tủ sắt, trừ phi người lấy đến thư Minh lão tiên sinh trao quyền." Quản lí ngân hàng vẫn đặc biệt kiên trì như cũ.

Minh Văn Hiên tức giận ánh mắt không phải ánh mắt, cái mũi không phải cái mũi, lại một chút biện pháp cũng không có.

Từ ngân hàng ra, Tống Mạn Vân nói: "Luật sư chúng ta không phải Diệp Tư Cần sao? Anh nhất định có thể nghĩ biện pháp."

Minh Văn Hiên cũng hiểu được đặc biệt hữu lý, lập tức gọi điện thoại cho Diệp Tư Cần. Diệp gia là luật sư chuyên dụng Minh gia, quản lý di sản Minh Chí Côn khẳng định cũng là Diệp gia.

Lúc này Diệp Tư Cần đang ở sở luật sư, vợ chồng Minh Văn Hiên đuổi tới lập tức vào văn phòng của anh, trên đường tiến vào văn phòng vừa lúc đụng tới Diệp Diệu Tư từ văn phòng ra. Diệp Diệu Tư hướng bọn họ cười cười, nhìn theo vợ chồng bọn họ đi vào.

Minh Văn Hiên và Tống Mạn Vân trở ra, liền vội vàng nghĩ muốn nói chuyện chính sự.

Diệp Tư Cần là người bao nhiêu thông minh, tự nhiên biết hai vị này tới đây nhất định có việc, anh mặt hiện tươi cười tại trước Minh Văn Hiên muốn mở miệng ấn xuống một cái điện thoại nội tuyến để cho trợ lý đưa hai chén trà tiến vào.

Minh Văn Hiên đành phải nuốt lờ muốn nói, chờ trợ lý đưa trà tiến vào đặt ở trước mặt vợ chồng bọn họ, sau đó ra ngoài đóng cửa lại.

"Minh tiên sinh, có chuyện gì để cho hai người cố ý đến đây tìm tôi? Kỳ thật người có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi là có thể, cần gì tự mình tới đây như vậy?" Diệp Tư Cần cười nói.

" Tư Cần, tôi nhớ rõ cậu là người quản lý di sản ba tôi đúng hay không?" Minh Văn Hiên hỏi.

"Đích thật là." Diệp Tư Cần nói xong thở dài một hơi, "Hôm qua trời xế chiều tôi đi bệnh viện xem Minh lão tiên sinh, Minh gia phát sinh chuyện như vậy, tôi thật đáng tiếc."

" Quản lý tủ sắt ngân hàng ba tôi, cậu là người giám thị trung gian đúng hay không?" Minh Văn Hiên lại hỏi.