“Em hãy nghe anh nói, hoàn cảnh của Ninh Vĩ Trạch rất đáng nghi, một người không thể nào không có người thân không có quá khứ, nhưng anh ta cái gì cũng không có. Quá khứ quá đơn giản mới là không bình thường, từ giờ trở đi em có thể ít gặp anh ta được không?” – Minh Ý nói.
Trong lòng Hinh Hinh cũng có nghi ngờ, nếu thực sự là thím Cát làm vậy thì Ninh Vĩ Trạch cũng không thể thoát khỏi liên quan.
“Đồng ý với anh được không?” – Minh Ý lần thứ hai đợi cô xác nhận.
Cô gật đầu. Minh Ý ôm chặt cô, hôn lên tóc của cô.
Buổi sáng hôm nay, Nhất Hạ đi đến bệnh viện, vẫn là Miêu Từ Hành đưa cô đi. Tới bệnh viện, Miêu Từ Hành để Nhất Hạ cùng Tống Mạn Vân đi thăm Minh Chí Côn, còn anh đi tìm bác sĩ chủ trị hỏi thăm một chút về bệnh tình của Minh Chí Côn.
Tống Mạn Vân muốn để Nhất Hạ đi thăm Minh Chí Côn, hi vọng Nhất Hạ có thể thừa kế công ty, dù sao đi nữa cô vẫn là cháu gái duy nhất của Minh gia.
Kết quả hộ sĩ lại nói Minh Chí Côn còn chưa tỉnh lại, không cho gặp.
“Ngày hôm qua sau khi ông nội của con nói chuyện với anh cả liền hôn mê.” – Vẻ mặt Tống Mạn Vân rầu rĩ nói – “Không biết nó đã nói gì cùng với ông nội con.”
Những lời này đêm qua mẹ cũng đã nói, hiện tại lại nghe thấy nữa, Nhất Hạ cảm thấy buồn phiền:
“Mẹ, Minh gia nếu như không có anh cả, chắc chắn đã sụp đổ rồi. Hơn nữa lúc trước mẹ đã nói với anh bao nhiêu lời quá đáng, làm bao nhiêu chuyện quá phận, anh đều không có so đo với mẹ. Vì sao tới bây giờ mỗi câu nói của mẹ đều vẫn nhắm vào ảnh?”
Tống Mạn Vân ngơ ngẩn, bà thật sự không ngờ con gái sẽ nói như vậy, đột nhiên tức giận:
“Nha đầu ngốc, con cơ bản là không hiểu, con bị Mâu Hinh dỗ vài câu liền nghe lời của nó. Anh cả con cùng chúng ta cơ bản không phải là người có cùng chí hướng, con hiểu không?”
Nhất Hạ cười lạnh, cô hiện tại càng lúc càng không có biện pháp nào nói chuyện với mẹ.
“Mẹ, mẹ cho rằng con là người ngu sao? Ai tốt với con, ai hại con, chính bản thân con có thể không biết sao? Lại nói chuyện anh cả đối với người tốt hơn nhiều so với anh hai. Nếu không nhờ có anh cả, mẹ cùng cha hiện tại đã ly hôn từ lâu rồi, mẹ càng không có tư cách lấy thân phận con dâu xuất hiện ở đây để nói chuyện phân chia gia sản, mẹ còn nói ảnh đối với chúng ta hai lòng. Mẹ nghĩ anh ấy hẳn phải giống như anh hai, chụp ảnh con, hạ thuốc con, huỷ đi cuộc đời con người mới vừa lòng đúng không?” – Nhất Hạ cười lạnh phản bác.
Tống Mạn Vân nghe con gái nói vậy, sắc mặt trở nên trắng bệch: “Con làm sao có thể nói những lời như vậy với mẹ?”
“Vậy mẹ mong muốn con có thể nói gì với mẹ? Cho đến bây giờ con thực sự không biết phải làm sao đối diện với mẹ nữa?”
Nghĩ tới tên Trình Luật kia, nghĩ đến áp lực gần đây mà bản thân phải thừa nhận, cô thậm chí không muốn gặp mặt mẹ nữa.
“Nhất Hạ, con nghe mẹ nói, cũng là bởi vì lòng của anh con không còn ở Minh gia, nó muốn Hoàn Vũ.” – Tống Mạn Vân vẫn còn muốn khuyên con gái.
“Mẹ đừng nói nữa, con xin mẹ đừng nói nữa.”
Nhất Hạ thật sự không thể chịu được bộ dạng của mẹ mình, nghe những lời này khiến cô có cảm giác muốn nổ tung.
“Nhất Hạ, nếu như ông nội của con sảy ra chuyện gì bất trắc, con cùng ba con và Nhất Sơn nhất định phải đoạt quyền khống chế Hoàn Vũ.” – Tống Mạn Vân tiếp tục nói – “Nếu không, Hoàn Vũ chắc chắn sẽ bị người ngoài chiếm đoạt.”
“Cha muốn cùng mẹ ly hôn, mẹ lại còn để ông ấy đoạt quyền. Mẹ nghĩ sau khi ông ấy chiếm quyền còn có thể cho người chỗ tốt gì chứ? Lòng của ông ấy đã đặt lên người Nhạc Vi, không còn để ý tới mẹ nữa. Mẹ, anh cả cũng là họ Minh, người tại sao cứ nhất định phải như vậy?”
Nhất Hạ trong tâm buồn phiền, muốn quay người rời đi.