“Bởi vì đột nhiên anh có chút tò mò về quan hệ giữa em và Ninh Vĩ Trạch? Hai người là quen biết như thế nào? Có phải em tin anh ta nhiều hơn tin anh?” – Minh Ý nói.
Hinh Hinh nghe thấy lời này thì cười lạnh một tiếng: “Anh nghĩ em và anh ta có quan hệ mập mờ lúc ấy?”
“Anh cũng không có nghi ngờ như vậy.” – Minh Ý trả lời – “Tình cảm giữa chúng ta anh chưa bao giờ nghi ngờ, thế nhưng anh luôn cảm thấy chuyện Ninh Vĩ Trạch xuất hiện bên người em có gì đó rất kì quái.”
Hinh Hinh ngay lập tức nghĩ tới chuyện của thím Cát có quan hệ với Ninh Vĩ Trạch. Minh Ý khẳng định Ninh Vĩ Trạch chắc chắn có liên quan tới thím Cát cho nên mới tới đây hỏi cô.
“Hinh Hinh, trận hoả hoạn của Minh gia là do thím Cát làm, mà anh nghi ngờ Ninh Vĩ Trạch có quan hệ mật thiết với thím Cát. Nếu như Ninh Vĩ Trạch thật sự có quan hệ với thím Cát, mà thím Cát lại muốn tìm Minh gia để báo thù, vậy chuyện Ninh Vĩ Trạch xuất hiện bên cạnh em chắc chắn không thể là ngẫu nhiên, mà là cố tình.” – Minh Ý lại nói.
Hinh Hinh nhìn Minh Ý, cô do dự không biết có nên nói cho Minh Ý hay không. Đối với cô, Ninh Vĩ Trạch là người giúp cô khi cô bên bờ vực sinh tử, cô không muốn ở sau lưng anh đẩy anh vào con đường bất nghĩa.
“Sáu năm trước tại sao em lại rời khỏi Tân thị?” – Minh Ý hỏi cô lần thứ hai.
Hinh Hinh vẫn chưa mở miệng, đây cũng không phải là chuyện vui vẻ gì, trong khoảnh khắc cô cũng không biết phải trả lời như thế nào.
Minh Ý cũng không thúc giục, yên lặng chờ cô nói.
“Hinh Hinh, anh nhất định sẽ tìm ra sự thực sau vụ hoả hoạn của Minh gia. Bà nội đã chết thảm như vậy, hung thủ nhất định không thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.” – Minh Ý nói lần nữa.
“Năm đó quả thật là thím Cát giúp em rời khỏi Tân thị, em có thể sống sót sau cuộc giải phẫu cũng là nhờ Ninh Vĩ Trạch cùng Quý Thần Hi cùng em xuất ngoại.” – Hinh Hinh chậm rãi nói – “Năm đó mẹ của anh muốn để em chết trên bàn giải phẫu. Em sẽ không bao giờ có thể quên, khi em đang chuẩn bị giải phẫu thì bên ngoài cửa, mẹ cùng Giang Nguyệt Đình nói phải vĩnh viễn nhổ đi cây gai trong thịt họ là em đây. Nếu không nhờ có Vĩ Trạch cùng thím Cát, có lẽ em sẽ không thể ngồi đây cùng anh ăn bò bít tết.”
Lần thứ hai nghe lời này, trái tim Minh Ý quặn đau.
“Minh Ý, trận hoả hoạn của Minh gia cảnh sát đã điều tra, nếu người phóng hoả thật sự là thím Cát, hiển nhiên bọn họ sẽ đi bắt bà ấy. Nếu có đầy đủ chứng cớ, Luật Chính Tư sẽ bắt bà, Pháp Viện Hội cũng sẽ phán xét bà. Anh không phải là cảnh sát, không có quyền lực, cũng không có nghĩa vụ điều tra.” – Hinh Hinh nói.
“Ở nước ngoài cũng là Ninh Vĩ Trạch luôn bên cạnh em?” – Minh Ý hỏi.
“Đúng vậy, em có thể tìm được giác mạc thích hợp ít nhiều cũng là nhờ có anh ấy. Ở lúc em bất lực nhất, khó khăn nhất, là anh ấy giúp em. Nếu anh nói với em, anh ấy xuất hiện bên cạnh em là có mục đích, em cũng sẽ không trách ảnh. Anh ấy là ân nhân của em, đối với em có tầm quan trọng không gì sánh được, đối với tiểu Sâm cũng là như vậy.” – Hinh Hinh trả lời.
Mỗi một câu nói của Hinh Hinh như dao khoét vào tim anh, khiến anh đau xót.
“Anh còn muốn biết gì nữa?” – Hinh Hinh tiếp tục hỏi.
Minh Ý nhìn cô, thật lâu sau vẫn không nói gì.
“Hoặc là anh có thể nói cho em, anh đã biết gì?” – Hinh Hinh hỏi.
“Anh đưa em trở về phòng làm việc.” – Minh Ý nói, đứng dậy cầm áo khoác.
Hinh Hinh nhìn anh trả tiền hoá đơn, đi theo sau lưng Minh Ý ra ngoài. Sau khi vào xe, Minh Ý vậy mà không có lái xe, lại quay sang ôm chặt cô, đem cô ôm trọn vào lòng:
“Xin lỗi, Hinh Hinh.”
Thật xin lỗi em, vào thời điểm em gặp khó khăn nhất không thể ở bên cạnh em, vào thời điểm em bất lực nhất cũng không thể bảo vệ em. Anh thật xin lỗi, xin lỗi đã bỏ lỡ thời khắc quan trọng nhất trong sinh mệnh của em.
“Đều đã qua.” – Hinh Hinh ôm nhẹ anh, thời gian đau khổ nhất đã qua, cô may mắn chính bản thân mình đã không trở thành một người chỉ biết tới hận thù, may mắn sau khi trải qua chuyện như vậy vẫn có thể sống cuộc sống bình thường.