“Có người muốn Minh gia nhà tan cửa nát, chuyện của em chỉ là khởi đầu, đây cũng chỉ là chuyện tiếp theo, có lẽ còn chưa kết thúc.” Minh Ý bây giờ mới nói.
“A Kỳ, nếu như em không học được cách tự kiềm chế bản thân, Minh gia chắc chắn sẽ sụp đổ.
Gương mặt Minh Nhất Kỳ dại ra, thật lâu cũng không thể bình tĩnh lại.
Minh Ý đi ra khỏi bệnh viện, hai tay ôm mặt thở sâu một hơi, anh cũng không có trở về nhà ngay mà cứ chạy xe trên đường sáng, mãi tới khi Tam Ba gọi điện thoại tới.
“Lão đại, đã điều tra ra kết quả, người phóng hoả chính là người hầu của Minh gia Cát Thanh.” Tạ Tam nói.
“Thím Cát?”
Minh Ý nhíu mày, trong ký ức của anh thím Cát đi làm ở Minh gia đã mấy chục năm. Thím Cát cũng không giống thím Lý, thím Lý là do Tống Mạn Vân đưa vào Minh gia, còn thím Cát mới để tang chồng, trời xui đất khiến bị lão thái thái thu nhận vào làm cho Minh gia. Nhiều năm như vậy, nàng vẫn làm ở Minh gia là vì tấm lòng, sao có thể phóng hoả Thuỷ Đàn Cung?
“Không sai, chính là thím Cát, có người hầu nhìn thấy thím Cát đi tới căn phòng của lão thái thái, hai người còn sảy ra tranh chấp. Sau đó Thuỷ Đàn Cung bị cháy, vẫn là thím Cát đem lão thái thái đẩy vào trong biển lửa.”- Tạ Tam trả lời.
“Hiện tại cảnh sát đã đi bắt thím Cát, ta cũng đang sai người đi tìm bà ta.”
“Nhất định phải tìm thấy bà ấy trước khi cảnh sát tìm thấy.” – Minh Ý nói.
“Em biết, lão đại.” – Tạ Tam nói.
Biết được kết quả này Minh Ý cảm thấy không thể tưởng được, trong ký ức của anh thím Cát ở Minh gia là một người rất yếu đuối. Thím Lý dựa vào Tống Mạn Vân, chồng cũng là người lái xe của Minh gia nên một nhà này ở Minh gia cũng có chút địa vị, nếu không Nhạc Vi cũng không giám đi dụ dỗ Minh Văn Hiên. Mà thím Cát cho tới bây giờ vẫn thành thành thật thật, thật sự không thể tin nổi là bà ấy có thể làm chuyện này.
“Tam nhi, đem mọi chuyện của thím Cát điều tra rõ ràng, đặc biệt là khoảng thời gian khi nàng chưa tới Minh gia.” – Minh Ý nói ngay.
“Em cũng đang điều tra, chắc là cảnh sát cũng đang điều tra.” – Tạ Tam nói.
Kết thúc cuộc gọi, Minh Ý mới lái xe về nhà. Ngay hôm sau Tam Ba đã đưa ra kết quả điều tra, mới sáng đã chạy tới báo cho Minh Ý. Chồng của thím Cát là Ninh Nhân Vũ đã từng là công nhân kỹ thuật của khu mỏ, hai mươi ba năm trước khi mỏ gặp sự cố đã chết trong mỏ. Hai năm sau đó, thím Cát được lão thái thái thu nhận tiến vào làm công ở Minh gia.
“Cậu cho rằng thím Cát nghĩ chuyện quặng mỏ gặp sự cố có liên quan tới Minh gia nên tiến vào Minh gia để báo thù?” – Minh Ý lật lật tư liệu, hỏi.
“Cũng không đơn giản như vậy, anh xem tấm hình này. Cô gái Ninh Tịnh Nhã này chính là em gái của Ninh Nhân Vũ. Vào năm đó là bí thư của lão gia tử. Năm ấy lão gia tử cũng rất nể trọng nàng, lão thái thái cũng rất thích nàng, chỉ chút nữa là đã nhận nàng làm con gái nuôi. Thế nhưng đột nhiên có một ngày, Ninh Tịnh Nhã tự tử ngay tại nhà trọ của nàng. Lúc đó lão gia tử và lão thái thái đều rất đau lòng, làm tang lễ đàng hoàng cho Ninh Tịnh Nhã đồng thời cũng ngay tại tang lễ nhận Ninh Tịnh Nhã làm con gái nuôi. Thế nhưng không được một năm, Ninh Nhân Vũ liền chết trong mỏ.” – Tạ Tam nói.
Sắc mặt của Minh Ý nặng nề, nhìn thấy tấm ảnh chụp thứ ba không khỏi giật mình, đây là ảnh chụp của một bé trai. Bé trai trong ảnh không tới bốn tuổi, rất dễ thương đáng yêu.
“Lão đại, anh xem nam hài này trông giống với ai?”
“Nhìn gương mặt có vài phần giống với Ninh Vĩ Trạch.” – Minh Ý trả lời.
“Đứa trẻ này là con của Ninh Nhân Vũ, sau khi Ninh Nhân Vũ chết đứa trẻ này liền mất tích, Cát Thanh nói là đứa trẻ đã bị bọn buôn người bắt đi.” – Tạ Tam nói.
“Cậu đã điều tra Ninh Vĩ Trạch chưa?” – Minh Ý hỏi ngay lập tức.
“Ninh Vĩ Trạch lớn lên ở nước Mỹ, là đứa trẻ mồ côi, trong viện mồ côi có ghi lại thông tin về hắn. Hắn tốt nghiệp đại học Yale, hình như không có gì đặc biệt?”
Tạ Tam trước đó đã điều tra kỹ càng Ninh Vĩ Trạch, thật sự không có điểm gì đặc biệt. Sau khi về nước hắn mở công ty kinh doanh về khoa học kỹ thuật, cũng vẫn không có gì đặc biệt.