“Nhất Hạ, tại sao trong lúc này con lại có thể hồ đồ như vậy?” – Tống Mạn Vân vừa nghe thấy lời của con gái, nói ngay:
“Ông nội của con hiện tại bỉ bỏng tới 60%, tuổi cũng đã gần tám mươi, con cho rằng người thật sự có thể làm thủ tục cấy da sao? Con nghĩ ông nội còn có thể sống bao nhiêu ngày nữa? Nếu một ngày ông nội của con mất đi, Minh gia thật sự là do anh cả của con quản lý, con có biết hậu quả sẽ như thế nào không?”
“Hậu quả như thế nào?”
Nhất Hạ nghe thấy lời mẹ nói lại càng cảm thấy mệt mỏi, nàng thật sự không muốn nghe những thứ này. Hơn nữa hiện tại nàng nào còn tâm tư mà nghe mẹ nói chứ.
“Nhất Hạ, con…” – Tống Mạn Vân thấy con gái trả lời hờ hững như vậy, cảm thấy thất vọng vô cùng.
“Mẹ, hiện tại con cảm thấy rất mệt mỏi, con tắt máy trước.” – Nhất Hạ nói một câu sau đó liền cúp điện thoại.
Miêu Từ Hành thấy vẻ mặt Nhất Hạ ủ rũ, cảm thấy thương xót, đi qua ôm chặt lấy nàng:
“Trước tiên đi tắm đã.”
Nhất Hạ gật đầu, lê thân thể mệt mỏi đi tới phòng tắm.
Minh Ý sau khi xử lý xong mọi chuyện ở bệnh viện mới quay trở về, Hinh Hinh vẫn đang chờ đợi hắn. Thấy hắn trở về, trong mắt toàn là tơ máu, không khỏi đau lòng.
“Không phải ông nội của anh đã tạm thời qua cơn nguy hiểm sao? Anh đừng suy nghĩ nhiều quá.” – Nàng nói.
“Với tuổi tác hiện tại của ông nội, rất khó để tiến hành giai đoạn trị liệu thứ hai. Bác sĩ nói, ông còn có thể sống chính là nhờ may mắn. Các bộ phận trong cơ thể cũng có nhiều chỗ bị thương tổn, người hiện tại chỉ đang gắng gượng thôi.” – Chân mày Minh Ý giật giật.
“Có chuyện gì đợi ngày mai lại nói tiếp.” – Hinh Hinh nói.
“Một lát nữa anh lại phải ra ngoài.” – Minh Ý nói – “Anh đi thay bộ quần áo khác.”
“Đã muộn như thế này rồi anh còn muốn đi đâu?” – Hinh Hinh vội hỏi.
“Đi tới bệnh viện gặp A Kỳ.” – Minh Ý quay đầu lại nhìn nàng – “Dù sao đi nữa A Kỳ vẫn là cháu chắt của Minh gia, hắn cũng có quyền được gặp mặt ông nội mà.”
Hinh Hinh biết rõ Minh Ý nói đúng, nhưng mà chỉ cần nhắc tới Minh Nhất Kỳ nàng liền có cảm giác chán ghét. Minh Ý đi vào phòng tắm, thay đồ một chốc rồi lại rời đi.
Hinh Hinh tiễn anh ra cửa, nàng biết rõ Minh Ý rất quan tâm Minh gia, cho dù nàng không thích người Minh gia tới mức nào, cho dù người Minh gia là cỡ nào không thể chịu nổi, thì họ vẫn là người nhà của anh. Đối với người nhà, không ai có thể thật sự không quan tâm. Đừng nói Minh Ý lại là cháu đích tôn của Minh gia.
Minh Ý nhẹ nhàng ôm nàng, hôn lên mặt nàng một cái:
“Đi ngủ sớm một chút, không cần chờ anh.”
Hinh Hinh gật gật đầu, tiễn anh ra khỏi nhà. Minh Ý tới bệnh viện, khi anh tiến vào phòng bệnh của Minh Nhất Kỳ thì người trên giường giống như đang ngủ.
Nhờ bác sĩ bên cạnh bật đèn, ánh sáng chói mắt khiến Minh Kỳ tỉnh lại, hắn mở mắt ra, quay đầu lại liền nhìn thấy Minh Ý. Chỉ nhìn thoáng qua, hắn lại nhắm mắt lại vờ như không nhìn thấy.
“Thuỷ Đàn Cung bị cháy, bà nội đã mất, ông nội còn đang trong phòng bệnh để quan sát.” – Minh Ý nói.
Lúc này Minh Nhất Kỳ mới chầm chậm mở mắt ra, sau đó đột ngột ngồi dậy nhìn anh cả:
“Anh… Anh nói cái gì?”
“Anh đã cho người viết báo cáo, xế chiều ngày mai em sẽ được tới bệnh viện thăm ông nội dưới sự giám sát của cảnh sát.” – Minh Ý nói.
“Anh nói cái gì? Thuỷ Đàn Cung làm sao có thể bị cháy?”
Trong lúc nhất thời Minh Nhất Kỳ cũng không thể tin tưởng nổi chuyện này – “Tại sao có thể như vậy kia chứ?”
“…” Mình Ý ngồi yên không nói, chỉ lẳng lặng nhìn em trai.
“Anh nói bà đã qua đời?” – Minh Nhất Kỳ đặt câu hỏi lần thứ hai.
“…” Minh Ý lại không nói lời nào, chỉ nhìn em trai, anh muốn biết em ấy có quan tâm chút nào tới ông bà nội hay không. Phản ứng của nó là chân thật hay giả dối.
“Làm sao có thể chứ?” – Minh Nhất Kỳ bị kích thích mạnh, thì thào nói nhỏ… “Điều này làm sao có thể?”