Editor: Quỳnh Nguyễn
"Trên đời luôn có rất nhiều chuyện không ai nghĩ tới.". Sáu năm trước, khi cô rời khỏi Tân Thị, cô gọi một cuộc điện thoại cuối cùng cho anh, cô nói: Minh Ý, em nhất định sẽ trở về, những gì Minh gia nợ em, phải trả từng cái một. Hiện tại ngẫm lại, thật sự buồn cười, có một số việc muốn làm thì không cần phải nói, bởi vì ngôn ngữ có đôi khi là điều vô lực nhất cũng là buồn cười nhất.
"Án Thái Chí Chiêu ngộ sát (lỡ tay làm chết người) do cô phụ trách?". Minh Ý nói thẳng.
Một tuần trước, Tân Thị phát sinh án cướp bóc ngân hàng oanh động cả nước. Sáu tên cướp cướp ngân hàng Hằng Sinh của Tân Thị, lúc ấy Tổ trọng án cục cảnh sát Tân Thị xuất động toàn bộ thành viên tổ đặc biệt, sau đó đã khống chế hiện trường. Lúc ấy có một tên cướp bắt cóc một người dân bình thường, trong quá trình khống chế hiện trường, nhân viên cảnh sát Thái Chí Chiêu đột nhiên nổ súng lỡ tay giết chết con tin.
Mậu Hinh về nước được Luật Chính Tư mời, vụ án đầu tiên tiếp nhận là vụ án Thái Chí Chiêu, vụ án gây chú ý cho nhân dân cả nước. Thông qua lời khai ban đầu, vụ án này do cô phụ trách xem xét nguyên nhân chết, nhận định Thái Chí Chiêu là lỡ tay làm chết người, chính thức khởi tố vì tội ngộ sát.
"Đúng vậy.". Lúc này Mậu Hinh gật đầu.
"Cũng đã nhìn ra nguyên nhân chết?".
"Đúng.".
"Kết quả?".
"Kết quả? Tôi tin tưởng toà án đã phát ra lệnh truyền, Luật Chính Tư khởi tố vì tội ngộ sát, toà án sẽ sắp xếp thời hạn thẩm vấn.". Nói tới đây Mậu Hinh ngẩng đầu nhìn anh. "Hình như anh cực kỳ chú ý đến vụ án này, anh biết Thái Chí Chiêu?".
"Anh ấy từng là chiến hữu là của tôi, ba năm trước đây xuất ngũ rồi tham gia đội cảnh sát, trở thành một thành viên cảnh sát Tân Thị.". Minh Ý trả lời, "Anh ấy là một chiến sĩ tốt, cũng là một cảnh sát tốt, tôi tin tưởng anh ấy chỉ muốn ngăn cản tội phạm, mà lúc ấy hiện trường vô cùng hỗn loạn, lần này không thể tính ngộ sát, mà là ngoài ý muốn. Mậu Hinh, tôi hi vọng cô có thể điều tra rõ ràng.".
"Minh thiếu, tôi chỉ căn cứ vào tư liệu cảnh sát cung cấp cùng với kết quả hiện trường tôi khảo sát được để quyết định có lấy tội ngộ sát khởi tố Thái Chí Chiêu hay không. Mà theo báo cáo hiện trường cảnh sát cung cấp, ghi hình và đủ loại tài liệu tôi lấy ở ngân hàng cho thấy ngay lúc ấy Thái Chí Chiêu vốn dĩ không cần nổ súng, anh ta ở trong tình huống phán đoán không thoả đáng mà nổ súng cho nên tôi tin tưởng anh ta là sai lầm gây nên chết người, cho nên mới khởi tố vì tội ngộ sát. Đương nhiên bất kể là ngộ sát hoặc là ngoài ý muốn đều đã có toà án phán xử, tôi và anh không có tư cách kết luận.". Mậu Hinh cũng điều tra được Thái Chí Chiêu là chiến hữu của Minh Ý nên anh mới có thể quan tâm vụ án này như vậy, cho nên cô mới giải thích tường tận như thế.
Chỉ là ngày hôm nay làm việc quá bận, lúc này cảm thấy hơi mệt mỏi, vì thế chậm rãi tháo kính mắt xuống, lộ ra một đôi mắt sáng ngời vô cùng xinh đẹp.
Minh Ý ngẩn ra, đồng tử Mậu Hinh đen như mực nhìn cực đẹp, như hòn ngọc quý trong đêm đen.
"Ánh mắt của cô hiện tại rất đẹp.". Minh Ý không tự chủ được mà khen cô.
Mậu Hinh nghe xong cười lạnh: "Chẳng lẽ Minh thiếu cho rằng tôi muốn làm một người mù vĩnh viễn sao?".
"... " đúng vậy, Mậu Hinh đã từng là một người mù, bởi vì Minh gia. Bên tai anh lại vang lên lời nói năm đó Mậu Hinh gọi điện thoại cho anh, có một ngày cô nhất định phải trở về, cô muốn đòi lại những gì Minh gia đã nợ cô, cô trở về là muốn báo thù.
"Mậu Hinh, cô trở về làm gì?".
Mậu Hinh nghe lời này liền cười nhạt: "Tân Thị là của họ Minh sao, tôi không thể trở về?".
"Mặc kệ cô trở về muốn làm cái gì, cô đều sẽ không đạt được mục đích.". Lời Minh Ý nói mang theo ý cảnh cáo.
"Anh cảm thấy tôi về làm cái gì? Báo thù sao?". Mậu Hinh cười sâu xa, "Minh đại thiếu yên tâm, tôi không phải Minh gia, chuyện giết người phóng hỏa tôi sẽ không làm.".
"..." Minh Ý nhìn cô chăm chú, trong lúc này không khí giữa hai người vô cùng khẩn trương.
"Hay anh cho rằng sở dĩ tôi nhận án khởi tố Thái Chí Chiêu là vì anh ta là chiến hữu của anh.". Mậu Hinh hỏi lại.
"Tôi cũng không cho là như vậy.". Anh biết Mậu Hinh, trong lòng cô cực kỳ chân thật, cực kỳ thiện lương, chỉ là cô thừa nhận quá khứ mà người bình thường không thừa nhận được.
"Xem ra Minh thiếu đã nói xong, không có việc gì thì tôi đi trước.". Mậu Hinh nói xong chậm rãi đứng lên.
Minh Ý lập tức cầm cổ tay Mậu Hinh, tay anh cực kỳ nóng, mà tay cô cực kỳ lạnh, lúc da thịt hai người tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, trái tim thắt lại một chút, rất nhiều hồi ức trào ra, ánh mắt hai người cũng trở nên phức tạp.
Mậu Hinh ngược lại cực kỳ bình tĩnh, cô từ trên cao nhìn xuống Minh Ý: "Minh thiếu, còn có chuyện gì sao?".
Còn có chuyện gì sao? Rất nhiều, nhưng không một câu nào có thể ra khỏi miệng. Minh Ý buông cô ra, ngồi chỗ cũ không nhúc nhích, mà Mậu Hinh đã đi khỏi, biến mất trong tầm mắt của anh.