Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 299-2: Do anh kế thừa




Editor: Quỳnh Nguyễn

"Ông nội, cháu ở chỗ này." Minh Ý nhìn đến tay Minh Chí Côn đều đã quấn băng gạc, ông bị bỏng rất lợi hại, kế tiếp vẫn còn làm giải phẫu cấy da, đối với một cái lão nhân gần 80 mà nói còn muốn làm giải phẫu cấy da, đáng sợ không thể lại đáng sợ.

Hộ sĩ cầm bình oxy ra cho Minh Chí Côn hô hấp một phen, hộ sĩ dặn bọn họ không thể nói lâu lắm mới ra ngoài.

Minh Chí Côn hơi hơi có thể phun ra chữ tới: "A Nhất..."

"Cháu ở đây. "Minh Ý lập tức đáp lại.

"Minh gia, Minh gia, cháu muốn chống." Minh Chí Côn nói hốc mắt phiếm ẩm ướt.

"Cháu sẽ, ông yên tâm. Ông nội, cháu sẽ mời bác sĩ tốt nhất làm phẫu thuật vì ông, ông nhất định không có việc gì." Minh Ý nói.

"Ông nội có lỗi với cháu, vẫn không tín nhiệm cháu. Cháu đừng trách ông nội, ông nội không phải không tin cháu, là không tín Phó gia. Cháu cùng Phó gia sâu xa, ông nội sợ hãi... Thực xin lỗi..."

Minh Chí Côn nước mắt chảy xuống, Minh Ý nghe ông nội rơi lệ, nhớ tới hộ sĩ nói nếu người bệnh kích động rơi lệ liền dùng bông băng lau cho ông, không cho nước mắt rơi xuống.

"Cháu hiểu...." Năm đó lúc anh bị mang về Minh gia, đi trước là bệnh viện, Minh Chí Côn nghiệm DNA của anh. Lúc ấy anh lại vẫn không hiểu lắm, về sau dần dần đã hiểu, trong lòng kỳ thật đặc biệt bị thương.

"A Nhất, là Phó gia, khẳng định là Phó gia." Minh Chí Côn, "Phó Dương luôn mồm nói không trách ông, nhưng mà con cháu của anh a? Con cháu của anh nhất định hận ông tận xương."

"Ông nội... Cha nuôi sớm đã qua đời, mẹ nuôi hiện tại tinh thần không tốt một mực ở bệnh viện. Lại nói chúng ta cũng không nợ Phó gia, không phải sao?" Minh Ý nói.

"Cháu không hiểu, có A Nhất, cháu không hiểu. "Đôi mắt Minh Chí Côn trồi lên ý sợ hãi, ý sợ hãi này khiến cho ông làm ra quyết định, "A Nhất, Hoàn Vũ do cháu kế thừa, cháu đáp ứng sẽ thủ cái nhà này, tốt sao?"

Minh Ý xem lão nhân trước mắt, từ nhỏ Minh Chí Côn liền kiêng kị anh. Ngay từ đầu anh cũng không biết nguyên nhân, về sau anh tán gẫu cùng ông nội Phó Dương, Phó Dương chỉ cảm thấy thán một tiếng nói: "Chỉ sợ, anh kiêng kị là Phó Dương, sợ tâm cháu dán Phó gia."

Phó Dương và Minh Chí Côn vốn là anh em ruột, hai anh em lại đi tới đường hoàn toàn khác biệt. Minh Ý biết, năm đó ông nội sáng lập Hoàn Vũ, tiền đầu tiên kỳ thật là đồ cưới Phó Dương cưới vợ. Có thùng tiền kia Minh Chí Côn sáng lập tập đoàn Hoàn Vũ như đế quốc, mà Phó Dương ngược lại chỉ là một cái giáo sư bình thường.

Hoàn Vũ mỗi một ngày cường đại, Phó gia chỉ là Thư Hương Thế Gia bình thường, Minh gia đã là cánh cửa bậc nhất Tân Thị, hai mức chênh lệch thật lớn, cho nên cho dù là cực thân, vẫn cũng không đi lại.

"Cháu có thể đáp ứng ông sao?" Minh Chí Côn xem cháu trai có chần chờ, lại cầu xin nói.

"Ông nội, ông nên là biết hiện Minh gia cái dạng này..." Rất nhiều chuyện không phải anh nghĩ muốn quản là có thể quản.

" Ông biết, nhưng mà những thứ này đều là thân nhân cháu." Minh Chí Côn nói, "A Nhất, ông sớm đã sửa lại di chúc, tất cả cổ phần Hoàn Vũ danh nghĩa ông và bà nội đều đã thuộc về cháu. Hoàn Vũ cũng do cháu thừa kế, A Nhất cháu đồng ý đi!"

"Ông biết, cháu không thèm để ý những thứ này." Tài phú, anh có thể dựa vào năng lực mình đi sáng tạo, anh căn bản không cần Minh gia cho anh toàn bộ. Anh từng nói với mình quá, trước ba mươi tuổi hoàn trả toàn bộ Minh gia đã cho anh. Sau ba mươi tuổi anh sống cho mình.

" Ông biết..." Minh Chí Côn buông xuống, rơi lệ liên tục, "Nhưng mà lập tức, ông thật sự không biết..."

"Ông nội, ông nhất định có thể sống sót." Minh Ý nói, "ông tin tưởng cháu."

" Thân thể này sống cùng không sống có ý nghĩa gì, cháu chính là không đồng ý ông, cháu còn trách ông nội..." Minh Chí Côn cực kì tuyệt vọng, đột nhiên hô hấp của ông bắt đầu dồn dập.