Editor: Quỳnh Nguyễn
Vốn đối với cô tới nói, mẹ ngoại tình... Chuyện này đả kích đối với cô cũng rất lớn. Buổi sáng cô quay phim tại tổ kịch, mẹ gọi điện thoại đến trên điện thoại của cô, cô mới biết được đã xảy ra chuyện.
Thủy Đàn Cung cháy lớn, trùng kích này tại lòng mỗi một người Minh gia. Lão phu nhân đã chết, là bị chết cháy tươi sống. Không chỉ có lão phu nhân bị chết cháy, Minh gia lại vẫn đốt đã chết hai người hầu.
Vương Thiết Thanh mang theo cảnh sát tới ghi khẩu cung, Tống Mạn Vân gần đây tại cùng Minh Văn Hiên đang nói ly hôn, căn bản không ở. Trên người Minh Văn Hiên cũng bỏng nhiều chỗ, nhưng mạng là bảo vệ.
Bọn họ đuổi tới bệnh viện khi đó, lão gia tử đã ra phòng giải phẫu, tạm thời bảo vệ mạng, nhưng vẫn là muốn đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt quan sát. Trên người ông cũng bỏng nghiêm trọng nhiều chỗ, khả năng còn muốn tiến hành giải phẫu lần thứ hai tiến hành cấy da.
" Hệ thống phòng cháy Thủy Đàn Cung vẫn làm cực kỳ tốt." Minh Ý cũng hiểu được rất kỳ quái.
" Anh, bà nội đã đã chết, em đều đã nhận không ra bộ dáng của bà rồi." Nhất Hạ cơ hồ tan vỡ, trong lúc này biến cố như vậy quá nhanh, cô căn bản không thể tiếp thu."Ông nội có thể cũng sẽ chết hay không?"
"Sẽ không, bác sĩ sẽ cứu ông." Minh Ý đặc biệt bình tĩnh, Vương Thiết Thanh ghi khẩu cung cho mỗi người Minh gia. Ghi chép xong nói với Mậu Hinh vài câu mới rời khỏi.
"A Nhất, sao hiện tại con mới đến? Chúng ta gọi điện thoại cho con điên rồi, lúc ông nội tại bệnh viện vẫn nói tên của con." Tống Mạn Vân cầm lấy con trai nói.
" Tôi tắt máy." Minh Ý trả lời, anh quay đầu xem Hinh Hinh, "Em mang theo Tiểu Sâm về nhà trước, Nhất Hạ cũng đi về trước cùng Hinh Hinh."
"..." Nhất Hạ lại vẫn hỗn loạn, cô khóc quá nhiều, ánh mắt đều là sưng.
Minh Văn Hiên xử lý xong thương thế tới đây, nhìn đến Minh Ý khẩu khí cực kỳ chống đối: "A Nhất, sao lại thế này? Trong nhà sự tình lớn như vậy hiện tại con mới đến.
Minh Ý đánh giá Minh Văn Hiên, trên tay trên mặt đều đã buộc băng gạc, nhưng thương tổn không hề nặng.
" Tôi tắt điện thoại, tôi vừa rồi mới biết được." Minh Ý nhàn nhạt đáp lại, "Ba, ba bị thương trước nghỉ ngơi, nơi này con tới xử lý."
Minh Văn Hiên nhìn xem con trai con gái, mẹ vừa mới qua đời, cha hiện tại cũng sống chết không biết, ông nhất thời cũng như đi mất lực, cả người đều đã không tinh lực.
"Từ Hành, phiền toái cậu đưa bọn họ trở về." Minh Ý nói với Miêu Từ Hành.
"Tốt" Miêu Từ Hành nói.
Miêu Từ Hành ôm lấy Tiểu Sâm, đưa Nhất Hạ và Mậu Hinh rời khỏi.
Minh Ý đi phòng chăm sóc đặc biệt xem ông nội, xuyên thấu qua cửa sổ, Minh Chí Côn cắm bình oxy, lúc này đang vùng vẫy tại bên bờ sinh tử.
"A Nhất..." Tống Mạn Vân đi tới, "Con có thể để cho A Kỳ ra gặp mặt ông nội hay không, hiểu rõ ông nội nhất chính là nó, hiện tại bà nội mất, ông nội cũng không biết có thể sống hay không. Nói không chừng A Kỳ gặp mặt ông nội, để cho A Kỳ nói với ông mấy câu, có thể để cho ông chống đỡ tiếp xuống."
Minh Ý quay đầu nhìn về phía mẹ, anh thấp giọng: "Mẹ, chuyện này trong lòng con có tính toán, mẹ đi về trước đi, bệnh viện nơi này có con."
Tống Mạn Vân cũng là hoang mang lo sợ, lúc này chỉ có thể con trai nói cái gì bà liền nghe cái đó, xoay người cũng đi.
Minh Ý biết Minh Văn Hiên cũng tại, thím mình Vu Lệ Lệ nhưng lại đi theo Tống Mạn Vân cũng cùng nhau đi tới.
"Ba, ba tới phòng bệnh nghỉ ngơi đi." Minh Ý nói, "Con ở chỗ này cùng ông nội."