Editor: Quỳnh Nguyễn
"A Nhất, cháu nói làm sao bây giờ mới tốt? Ông thật sự không biết còn có thể làm sao bây giờ rồi?" Minh Chí Côn chưa từng có cảm thấy được mỏi mệt và vô lực như vậy, ông thậm chí đều nghĩ có phải trước kia ông hành sự quá sắc bén, hại người quá nhiều cho nên lúc tuổi già bị báo ứng hay không. A Kỳ vào bệnh viện tâm thần, Văn Thức lại vẫn ở trong tù, Nhất Sơn ở Mông Ba Tát không thể về nước, Minh gia thật sự muốn ly tang sao?
"Ông muốn ồn ào liền do ông nháo đi, cháu cũng nói ông muốn ly hôn liền để cho ông ly. Ông nội, ông ấy là cha cháu là con, hôn nhân của ông cháu không có quyền đi nhúng tay." Minh Ý trả lời.
"Nếu anh thật sự muốn kết hôn cùng người phụ nữ Nhạc Vi kia, ông thật sự cũng tùy anh cưới sao?" Minh Chí Côn hỏi.
" Nếu ông thật sự muốn kết hôn mà nói." Minh Ý trả lời, "Ông nghĩ muốn như thế nào liền như thế đi!"
Hiện tại gia đình mình cũng là vấn đề trùng điệp, nào có tinh lực đi quản nhiều như vậy.
Buổi tối làm xong Nhất Hạ gọi điện thoại cho Miêu Từ Hành, nói buổi tối cô có chuyện, để cho anh đừng tới đón mình.
Miêu Từ Hành nghe giọng điệu cô không đúng, liền hỏi cô chuyện gì?
"Em đi gặp người bạn, sẽ không quá muộn." Nhất Hạ còn không có lá gan nói cho anh chuyện này, trên người cô đã quá nhiều không chịu nổi, nếu như chuyện này bị anh biết, mình thật sự cái gì cũng không đúng rồi. Hơn nữa, cô nghĩ muốn biết chân tướng sự tình trước.
Cô kết thúc công việc, ấn địa điểm Trình Luật hẹn đến chỗ gặp mặt.
Trình Luật nhìn đến cô, lộ ra tươi cười hòa ái: "Nhất Hạ, cô đã đến rồi."
"Ông nói đi, có chuyện gì?" Nhất Hạ lạnh giọng hỏi.
"Cô ngồi trước, muốn ăn cái gì?" Trình Luật hơi hơi kéo ra ghế dựa cho cô, hỏi.
"Tùy tiện, tôi không khẩu vị." Hơn nữa cô buổi tối rất ít sẽ ăn cái gì.
Trình Luật chọn vài món nổi tiếng nhà ăn này: "Tôi xem qua kịch truyền hình cô quay, thật là rất không tệ, cô với mẹ có vài phần giống nhau, chẳng qua cô càng xinh đẹp so với mẹ lúc tuổi trẻ."
"..." Nhất Hạ nhìn người này, từ tiếp điện thoại Nhạc Vi và cha xong, mỗi một dây thần kinh trong cơ thể cô đều đã gầm thét, cô không biết kế tiếp còn có thể làm sao bây giờ? Vì sao sẽ phát sinh chuyện như vậy trên người cô, cô rất không nghĩ muốn đối mặt toàn bộ này.
"Nhất Hạ, tôi và mẹ cô nhận thức vài chục năm, chúng ta là đồng học đại học. Năm đó chúng ta đã từng yêu nhau về sau âm thác dương sai tách ra, cô gả cho ba cô, tôi xuất ngoại đào tạo sâu. Vài năm sau chúng ta vừa gặp, cô nói cho tôi hôn nhân của cô một chút không hạnh phúc, hôn nhân thương mại không có yêu, cha cô không thích cô ấy, mà cô ấy cũng pháp toàn tâm yêu anh ta. Tôi cực kỳ yêu thương cô ấy, chúng ta từng có thời gian kết giao ngắn ngủi." Trình Luật nói, "Kỳ thật, tôi mới đúng cha ruột của cô."
Minh Nhất Hạ vừa nghe lời này, nhảy dựng lên, cầm lấy một chén nước xối tại trên mặt người đàn ông: "Ông ngậm miệng, tôi căn bản không có khả năng là con gái ông, tôi họ Minh. Ba tôi tên Minh Văn Hiên, anh tôi tên Minh Ý, ông nghe hiểu chưa? Không cho ông nói hưu nói vượn."
"Nhất Hạ, tôi biết trong khoảng thời gian ngắn cô khả năng không tiếp thụ được, nhưng tôi nói là thật, cô thật là con gái của tôi." Trình Luật bị giội nước cũng không tức giận, lấy khăn lau nước trên mặt.