Editor: Quỳnh Nguyễn
Mậu Hinh chú ý tới ánh mắt cùng động tác của anh, khi tay anh rơi vào chụp ảnh chung bọn họ, cô có điểm khó chịu mất tự nhiên.
" Anh muốn nói gì phổ biến tuyên truyền giảng giải pháp luật a, em một chút đều đã không thích hợp." Hinh Hinh nói.
"Anh cảm thấy được em rất hợp thích." Minh Ý nói, "Nhưng mà em thực không có nguyện ý mà nói, anh tìm Dương kiểm tiến cử chọn người khác cho anh."
Hinh Hinh thấy đầu ngón tay anh một mực lưu luyến trên ảnh chụp bọn họ, lòng của cô cũng theo động tác của anh nhảy động.
" Giữa trưa không phải 2 giờ rưỡi mới đi làm sao?" Minh Ý đột nhiên mở miệng.
"Là a!" Mậu Hinh cùng qua đi, nghĩ thầm cơm đã ăn xong rồi, anh có phải cũng nên đi hay không. Nhưng mà nhớ lại anh đi tới, lại không hiểu cảm thấy được chẳng phải bỏ được.
"Kia giữa trưa làm chút gì a?" Minh Ý nói xong cách Hinh Hinh gần chút.
"Không làm cái gì, có đôi khi xử lý công sự, có đôi khi liền ngủ một hồi." Hinh Hinh cảm giác anh cách mình càng gần, mặt cơ hồ dán tới đây, "Anh làm cái gì?"
"Em có suy xét tha thứ anh sao?" Tay Minh Ý rơi vào mu bàn tay của cô, nắm thật chặt tay cô.
"..." Mậu Hinh nghĩ muốn rút về, kết quả bị anh gắt gao nắm, cô cúi đầu, "Minh Nhất, anh đã nói anh sẽ không miễn cưỡng em."
"Đúng, anh nói như vậy quá, nhưng mà cảm luôn luôn dễ dàng giỏi hơn lý trí." Nói xong, anh vây cô ở bàn công tác cùng thân thể mình.
"Minh Nhất..." Mậu Hinh cũng không dám xem ánh mắt anh, thân thể ngửa ra sau cô vẫn lại là tại từ chối anh.
" Hơn nữa anh nhớ em rồi..." Anh tiến đến cạnh tai cô, tay lại vẫn nắm tại mu bàn tay của cô, thân thể từ từ nghiêng qua đi.
"Làm sao có thể, cũng không phải không gặp mặt." Tách ra mấy ngày nay, con trai cùng anh liên hệ nhưng chặt chẽ. Cơm chiều là anh làm, con trai đi học anh cũng đón đưa.
" Không giống nhau, em không để ý tới anh, cũng không xem anh." Ánh mắt Minh Ý như ngọn lửa khóa trên mặt của cô, "Em nói cho anh biết, em có bao nhiêu lâu không xem qua anh rồi."
"Đừng như vậy, Minh Nhất." Anh làm sao có thể trái với ước định đột nhiên áp dụng tiến công, cô nói muốn từ từ sẽ đến.
"Anh loại nào?" Minh Ý không cam lòng, " Anh biết anh làm sai, anh nguyện ý tiếp thu trừng phạt, nhưng mà em không thể không để ý anh."
Anh như vậy liền giống vô lại, làm sao có thể như vậy.
"Tha thứ anh có được hay không?" Môi Minh Ý đã tiến đến bên môi cô, ánh mắt gắt gao khóa tại trên môi cô. Mặt trắng nõn nà, cực kỳ tươi nhuận ngon miệng.
" Hiện tại em thật sự không nghĩ nhiều như vậy." Tay Hinh Hinh chống đẩy anh, "Nếu anh nói như vậy, hôm nay em và Tiểu Sâm liền di chuyển đến dưới lầu."
Cô vừa nói lời này, Minh Ý ngừng động tác, anh thở dài: "Em xem như bóp chặt điểm yếu của anh rồi."
"Thời gian không còn sớm, anh muốn đi làm thôi!" Mậu Hinh buông lỏng một hơi nói.
"Được rồi, anh đi." Minh Ý không nghĩ muốn miễn cưỡng cô, cũng đích xác không dám bức thật chặt.
Cuối cùng Mậu Hinh trầm tĩnh lại: "Em đưa anh ra ngoài."
Minh Ý và cô một trước một sau ra ngoài, tiến vào thang máy Minh Ý không cho cô đưa: "Em đi nghỉ ngơi một hồi, bản thân anh lái xe thì tốt rồi."
"Uh`m, trên đường lái xe cẩn thận." Mậu Hinh xua tay nói tạm biệt cùng anh.
Minh Ý từ Luật Chính Tư lái xe ra nhận được Minh Văn Hiên điện thoại.
"A Nhất, con tại công ty sao?" Minh Văn Hiên hỏi.
"Nửa giờ sau đến công ty." Minh Ý nhàn nhạt trả lời, "Nhưng là ba, con nói rồi, ba không cần vào công ty. Hiện tại ba đã không tạm giữ chức tại công ty rồi."
"Nhưng là ba có chuyện rất quan trọng nói cùng con." Minh Văn Hiên trả lời, "A Nhất, ba chờ con tại văn phòng."