Editor: Quỳnh Nguyễn
"Phiền toái anh ra ngoài một phen." Miêu Từ Hành lại nhấn mạnh, "Anh là Thiếu Đông hôm nay, biến mất lâu lắm tựa hồ cũng không quá tốt. Mà còn cũng dễ dàng dẫn tới truyền thông chú ý, đối với Nhất Hạ cũng không tốt."
Đào Quang cũng biết đạo lý này, đành phải đi ra ngoài trước.
Trên người Miêu Từ Hành mang theo thuốc, anh tìm đến nước uy Nhất Hạ uống thuốc rồi, cởi áo khoác tây trang mình bao chặt cô.
Nhất Hạ lạnh run trong lòng anh, cô giống người bơi rốt cục tìm đến tấm bèo leo lên anh.
May mà lần này thời gian phát tác không hề dài, sau hai mươi phút cô bắt đầu dần dần khôi phục bình thường. Chỉ là vẫn đang lạnh cả người, thân thể còn có chút lạnh run.
Anh lau khô mồ hôi cho cô: "Có phải phát sinh chuyện gì hay không?"
" Cái giáo sư Trình kia, em xem qua ảnh chụp của anh." Nhất Hạ thấp giọng nói, "Lúc Ba em muốn ly hôn cùng mẹ, gửi ảnh ông ta cho em, nói mẹ léng phéng cùng người này."
"Không phải nói đó là giả à?" Miêu Từ Hành nói, "A Nhất đã chứng thật quá, bọn họ chỉ là kết giao bình thường."
"Em biết, nhưng mà ánh mắt người kia để cho em sợ hãi." Nhất Hạ lại vẫn núp ở trong lòng anh, "Ông làm sao có thể xuất hiện? Em cũng không biết ông ta nhận thức người Đào gia. Ông còn nói với em xin chào, ánh mắt kia nhìn dọa người."
"Cho dù nhận thức cũng sẽ không như thế nào? Em không nghĩ để ý người này, không để ý tới ông ta là được. Không có việc gì, chẳng qua là một người không quen biết mà thôi, chúng ta không cần sợ." Miêu Từ Hành nói.
"Uh`m." Nhất Hạ gật đầu một cái, " Em không nghĩ muốn nán lại ở chỗ này, chúng ta đi thôi."
Miêu Từ Hành cũng biết cô không có khả năng lại ngốc tiếp xuống, ôm Nhất Hạ lặng lẽ theo cái cánh cửa kia rời khỏi.
Buổi tối trở lại khách sạn anh gọi cho Minh Ý: "Trình Luật là ai?"
"Một cái người không quan trọng." Minh Ý trả lời như vậy, "Như thế nào đột nhiên hỏi người này."
Miêu Từ Hành đã nói chuyện này, Minh Ý nghe hơi trầm xuống mặt chỉ nói: "Từ Hành phiền toái cậu xem Nhất Hạ, đừng làm cho Trình Luật tiếp cận cô."
"Có ý tứ gì?" Miêu Từ Hành nghe được ý tứ không tầm thường.
"Không cái ý tứ khác, cậu trước chiếu tôi nói làm đi." Minh Ý nhéo nhéo mi tâm.
"Đúng rồi, có chuyện đã quên cùng cậu nói." Miêu Từ Hành nghĩ nghĩ đã nói, "tôi cùng với Nhất Hạ rồi!"
"Cái gì?" Minh Ý đặc biệt kinh ngạc, anh tuyệt đối không sẽ nghĩ tới Nhất Hạ có thể cùng Miêu Từ Hành cùng một chỗ nhanh như vậy, "Trước tôi nói đùa nói cậu làm em rể tôi, cậu liền làm nhanh như vậy."
"Uh`m, sớm hay muộn muốn làm, một khi đã như vậy hà tất lãng phí thời gian." Miêu Từ Hành nói.
"..." Nhiều mà nói anh cũng không nói, anh hiểu biết Miêu Từ Hành, nếu anh đều đã đã cùng với Nhất Hạ, tự nhiên đã suy nghĩ chu toàn, cũng sẽ bảo vệ tốt Nhất Hạ.
Kết thúc điện thoại, lúc này Minh Ý đang đứng ở trước cửa sổ sát đất, anh đột nhiên nghĩ từ cửa sổ sát đất có thể nhìn đến Hinh Hinh hay không, lúc này bọn họ nên là ngủ đi.
Cô vẫn lại là không chịu tha thứ anh, vẫn lại là cực kỳ bài xích anh, trừ bỏ tiếp xúc đến con trai, anh một chút tiến triển đều không có.
Lúc này, điện thoại của anh hắn vang, anh lấy điện thoại ra mà lại là mẹ Tống Mạn Vân.
"Mẹ..."
"A Nhất, hôm nay mẹ nhận được tin tức, nói Hội Đồng Quản Trị công ty mẹ không cần tham gia, là chuyện gì xảy ra a?" Tống Mạn Vân đối mặt con lớn nhất, khó có được là khẩu khí tốt, không cho thanh âm mình quá sắc lạnh, the thé.