Editor: Quỳnh Nguyễn
Cô có bao nhiêu thích anh a? Nhất Hạ tựa hồ bị hỏi ngơ người rồi. Nếu trước kia người khác hỏi cô, cô sẽ thích người đàn ông giống Miêu Từ Hành như vậy sao? Cô nhất định sẽ cười to ba tiếng, làm sao có thể.
Miêu Từ Hành có phần đứng đắn, có thích sạch sẽ nghiêm trọng, khí chất phát ra trên người anh hoàn toàn không giống mình như vậy, nội liễm mà cao nhã. Chẳng lẽ giống Đào Quang nói, người đàn ông này không phải một đường cùng bọn họ.
Nhưng chỉ là người đàn ông này xuất hiện tại trong thế giới mình, cô liền cảm thấy được nhân sinh của chính mình bị mở ra một cánh cửa sổ, cô nhận thức hoàn toàn không giống ban đầu. Người này giống vương tử mở cửa tòa thành, để cho cô đi ra tòa thành đáng sợ.
"Thích đến, cảm thấy được những cái thích trước kia này thích kỳ thật cũng không là thích." Nhất Hạ nhẹ nhàng nói.
Miêu Từ Hành hơi hơi chấn động, anh có thể cảm nhận được Nhất Hạ thật sự, nhưng những lời này của cô vẫn lại là xúc động nội tâm của anh thật sâu. Cô là thẳng thắn và chân thành như thế, để cho anh cảm thấy được mình có tất yếu nói với cô rõ ràng một việc.
"Anh thích một người." Anh thừa nhận "Nếu không phải ngoài ý muốn mà nói, anh và cô ấy đại khái cũng sẽ không tách ra."
"Cái ngoài ý muốn gì?" Nhất Hạ vội vàng muốn biết càng thêm nhiều chuyện của anh.
" Anh trai cô chết ở dưới đao phẫu thuật của anh." Miêu Từ Hành trả lời.
Nhất Hạ nghe trước ngớ ra một phen, trong mắt anh che cô đơn, cô lập tức nói: "Kia... Kia cũng không thể trách anh nha, chẳng ai hoàn mỹ, người cũng không phải vạn năng, mặc dù anh là bác sĩ, cũng không có khả năng bệnh gì đều có thể chữa khỏi đúng hay không? Làm sao có thể trách anh."
" Anh trai cô là vì anh mới bị thương, lúc ấy tình huống có vẻ phức tạp. Sau khi anh ấy chết, anh lang thang chung quanh một trận, sau khi liên lạc với A Nhất biết anh tại Tân Thị, anh liền tới Tân Thị định cư cùng anh, cũng không còn liên lạc cùng cô." Anh nói xong, cửa thang máy nhỏ giọt một tiếng, hai phục vụ sinh đứng bên cạnh cửa chờ bọn họ.
Miêu Từ Hành nắm cô ra ngoài, lúc này Nhất Hạ còn đang tại trong chuyện xưa anh nói. Cô đi theo sau lưng anh, làm sao còn có tâm tình thưởng thức cảnh đêm thành phố.
Cho dù cái đài ngắm cảnh này chỉ có hai người bọn họ, cho dù giờ này khắc này không khí là tốt đẹp như thế, cô vẫn lại là muốn biết càng nhiều thông tin về người phụ nữ anh từng có, thậm chí cô muốn biết, anh có thể dư tình chưa xong đối với người phụ nữ kia hay không.
"Anh lại vẫn thích cô sao? Cô là một người phụ nữ như thế nào?" Nhất Hạ thấp giọng hỏi.
Miêu Từ Hành quay đầu xem cô, anh có thể cảm nhận được nội tâm Nhất Hạ không tự tin, đặc biệt tại trong quan hệ bọn họ, cô biểu hiện đặc biệt cẩn thận đặc biệt không tự tin.
"Cô là cái người phụ nữ gì không quan trọng, cô đã qua rồi." Miêu Từ Hành không hề nghĩ tới nói nhiều bạn gái trước, này sẽ không để cho Nhất Hạ càng dễ chịu, "Em thật sự muốn anh nhớ tình hình ở chung cùng cô sao?"
" Nếu anh quên không được cô, cho dù không cho anh nhớ, anh cũng sẽ nhớ rõ toàn bộ của cô." Nhất Hạ nói.
Cực kỳ thông minh, anh thở dài: "Có một lần anh xác thực quên không được cô, một nửa là căn cứ vào áy náy, một nửa là căn cứ vào tiếc nuối. Nhưng mà chừng hai năm trước cô kết hôn, tính cách cô có thể kết hôn khẳng định là tìm được hạnh phúc, đối với anh mà nói nhìn đến tin tức kết hôn của cô chính là buông xuống. Nhất Hạ, anh không phải một người quay đầu, cô thật sự chừng hai năm trước liền đi qua."
"Cho nên em là hiện tại." Nghe anh nói như vậy, cô mới cảm thấy được thoải mái.
"Đúng, hơn nữa còn là tương lai." Anh trả lời.
Nhất Hạ nghe lời này, cuối cùng nở nụ cười, sau đó ôm chặt lấy anh: "Em sẽ tốt, tuyệt không rời anh."