Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 289-3: Coi như không có sao




Editor: Quỳnh Nguyễn

" Tốt, đã khuya, chị trở về đi!" Nhất Hạ nhưng không biết là chính mình nói mà nói lại có nhiều khó nghe, cô lại càng không sợ đắc tội với người."Chuyện này giao cho chị xử lý, chính chị nhìn làm đi!"

Hoàng Quỳnh ngột ngạt một búng máu trong lòng, cô còn không có kinh ngạc trước mặt người nghệ sĩ như vậy, hôm nay là kiến thức tính tình đại tiểu thư rồi.

"Mặc kệ như thế nào, Nhất Hạ, cô đều đã phải cẩn thận chút. Nếu không không thể vãn hồi, chính là anh cả cô đến đây cứu không được cô." Hoàng Quỳnh không quên nói.

"Chị Hoàng, đầu tiên chị phải hiểu, nếu Nhất Hạ thật sự gặp chuyện không may mà chị không có giải quyết tốt, đường lui của chị là cái gì? Nếu mọi chuyện đều phải Nhất Hạ tới quan tâm, cô muốn người đại diện này làm cái gì?" Miêu Từ Hành lành lạnh nói.

"..." Hoàng Quỳnh lại nhìn Miêu Từ Hành, chỉ cảm thấy ngực bị hung hăng xuyên vào một đao, "Tôi biết làm sao, tôi đi trước Nhất Hạ."

Hoàng Quỳnh vừa đi, Nhất Hạ vội vàng nói với Miêu Từ Hành: "Anh Miêu, anh không cần để ý chị Hoàng, loại người phụ nữ này dục khống chế mạnh mẽ, già nghĩ muốn khống chế nghệ nhân mình, em ghét nhất người như thế rồi."

"Anh không có tức giận." Anh không chỉ có không có tức giận, hơn nữa thật cao hứng. Rốt cuộc biết mình vì cái gì sẽ thích cô như vậy, nha đầu kia mặc kệ phát sinh chuyện gì chỉ cần liên lụy tới anh luôn luôn tín nhiệm không hề lý do không hề nguyên tắc hơn nữa không chút do dự đứng ở bên phía anh,

Loại cảm giác thời khắc được ủng hộ này anh cũng chỉ từng có trên người Nhất Hạ, mà lại để cho anh có một loại cảm giác mạnh mẽ.

"Thật sự." Nhất Hạ lại vẫn là có chút không yên, "Vậy anh lại vẫn để cho em làm bạn gái sao?"

"Đương nhiên." Miêu Từ Hành nói xong ôm cô tới đây, nâng cằm của cô hỏi, "Em cảm thấy được anh là một cái người thay đổi thất thường sao?"

"Đương nhiên không phải." Anh là người đàn ông hoàn mỹ nhất mình đã từng thấy.

"Nếu anh nói cho em làm bạn gái liền đều không thay đổi, trừ phi em thay đổi." Miêu Từ Hành nói xong hôn một cái trên môi cô.

Nhất Hạ vui vẻ dùng lực hôn trên môi anh: "Em cũng không thay đổi, vĩnh viễn đều không thay đổi."

Miêu Từ Hành nhìn đến cô cười vui vẻ như vậy, trong lòng cũng thỏa mãn rồi.

"Đã khuya, em đi ngủ, anh cũng trở về phòng đi." Miêu Từ Hành nói.

Nhất Hạ gật gật đầu, lưu luyến đưa anh ra ngoài.

" Ngủ ngon." Khi đi tới cửa anh cúi đầu hôn nhẹ môi cô, ôn nhu cười mới ra ngoài.

Nhất Hạ tâm ngọt, nằm lại sờ sờ môi, lại vẫn cảm thấy được chuyện đã xảy ra tối hôm nay cực kỳ không chân thực. Muốn làm một giấc mộng, cái mộng này thật sự thật đẹp, có thể sáng sớm ngày mai trở lại bắt đầu hay không, kỳ thật thật sự liền là mình ảo giác,

Cô liền nhất thời mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, sáng sớm bị một cú điện thoại đánh thức. Cô lại vẫn trong giấc mộng, đụng đến điện thoại phóng đến bên tai.

"Nhất Hạ, tôi bị người lừa gạt, tôi nhất định phải tìm ra người kia tới, để cho anh đẹp." Trong điện thoại là thanh âm A Đào, thanh âm của anh mỏi mệt lại phẫn nộ, hiển nhiên là là vừa vặn từ cục cảnh sát ra.

" Không có việc gì thôi?" Nhất Hạ lập tức ngồi xuống.

"Tôi mới ra tới, may ra sớm, nếu không thì thật là việc lớn. Chuyện này ba tôi áp xuống tới, nên là sẽ không phơi ra." A Đào nói, "Nhưng dám lừa A Đào, tôi nhất định để cho anh đẹp. "

"Cậu trước yên tĩnh một phen đi, đợi hết gió lại nói." Nhất Hạ đứng lên miễn cưỡng nói.

"Ngày hôm qua cái họ Miêu kia quan hệ gì với cậu? Cậu liền nghe người ta như thế?" A Đào hỏi.

"..." Nhất Hạ vốn định nói đó là bạn trai, có thể tưởng tượng giai đoạn hiện tại, vẫn lại là không chỉ nói ra ngoài là tốt hơn, cho nên nhịn xuống tới chưa nói, "Cậu hỏi nhiều như vậy làm cái gì?"