Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 289-1: Coi như không có sao




Editor: Quỳnh Nguyễn

Nhất Hạ tắm xong ra, Miêu Từ Hành đã không có ở, anh trở về phòng sao? Cô lau tóc, trong lòng có chút ai oán, thật là cho dù muốn trở về phòng ít nhất nên là nói với cô một phen thôi! Cứ như vậy đi tới, có phải hơi quá đáng hay không, bọn họ mới xác định cùng một chỗ.

Cô ngồi đến trên giường, không khỏi cầm lấy điện thoại di động.

"Nhớ rõ lau khô đem tóc, đi ngủ sớm một chút." Mới vừa khởi động máy, tin nhắn của anh liền phát đến đây.

Nhìn đến tin nhắn của anh, Nhất Hạ mới có một chút cảm giác chân thật, miệng cô hơi hơi bật cười, cố ý trả lời: "Em sẽ không sấy, làm sao bây giờ?"

Sấy tóc đều sẽ không, có người tin sao?

Gửi xong tin nhắn thật lâu không ai trả lời, Nhất Hạ nhìn chăm chú di động không khỏi nghĩ có phải mình quá trang quá ngạo kiều hay không! Nói không chừng anh khẳng định sẽ khinh bỉ mình, thật sự là quá yếu ớt rồi.

Trong lúc này lại cực kỳ ảo não, hận không thể rút về cái tin nhắn.

Kết quả cô mới vừa nghĩ như vậy, liền nghe được tiếng chuông cửa.

Anh đến đây sao? Nhất Hạ nhảy xuống giường, từ trong mắt mèo xem, quả nhiên là anh. Cô thực không phải cố ý câu anh tới đây, mặc dù mình tắm xong anh liền đi mình rất thất vọng.

Cô mở cửa, mình mặc áo ngủ, không khỏi kéo vạt áo một phen: " Sao anh tới đây rồi hả?"

Miêu Từ Hành xem cô bộ dáng không được tự nhiên không khỏi muốn cười: "Không phải sẽ không sấy tóc sao?"

"..." Nhất Hạ biểu tình các loại kỳ quái, tránh ra địa phương để cho anh tiến vào.

"Như thế nào mất hứng rồi hả?" Miêu Từ Hành cũng tắm, mặc quần áo ở nhà màu xám đậm, thân hình thon dài, tươi mát giống anh cả nhà bên.

"Không mất hứng a!" Nhất Hạ ngồi vào cuối giường đi, gác chân không nhìn anh.

"Anh chọc giận em mất hứng rồi hả?" Anh lập tức theo sau.

" Vậy anh có biết anh chọc em mất hứng chỗ nào sao?" Nhất Hạ ngẩng đầu nhìn anh.

"Nói một chút xem." Miêu Từ Hành nói.

"..." Nhất Hạ vừa nghe anh lại vẫn như vậy, liền xoay người một cái nằm úp sấp đến trên giường không nghĩ để ý anh.

Miêu Từ Hành tìm khăn mặt đến đây, lau tóc cho cô: "Hiện tại cuối cùng lĩnh giáo tính tình đại tiểu thư, một hồi quang đãng một hồi mưa, một hồi công phu liền sinh tức giận."

Nghe lời này, Nhất Hạ lại càng tức giận, đã quay đầu nhìn anh: "Anh còn nói sẽ sủng em, hiện tại liền cảm thấy được chịu không nổi sao?"

"Anh không sủng em sao? Anh có nói chịu không nổi sao?" Miêu Từ Hành buồn cười hỏi lại.

"..." Nhất Hạ trừng to mắt, chỉ cảm thấy cùng anh câu thông quá lao lực, chẳng lẽ đây là cái gọi là sự khác nhau sao?

"Anh trở về tắm rửa mà thôi, hơn nữa ngày mai em còn có công tác, nhất định phải nghỉ ngơi, anh sợ anh sẽ không cho em đi ngủ." Biết tâm tư của cô, Miêu Từ Hành giải thích nói.

Nhất Hạ nghe lời này, không khỏi mặt đỏ lên. Anh đọc đã hiểu mình, cô lập tức nói: "Em... Em không muốn anh làm cái gì nha?"

"Em muốn anh làm cái gì?" Anh mềm nhẹ lau tóc, thanh âm hơi hơi ám khàn, mang theo vài phần mị hoặc.

"Không ai muốn anh làm cái gì?" Cô kỳ thật cũng không nghĩ nhiều, liền là cảm thấy được mới vừa xác định quan hệ, cô lại vẫn cảm thấy được không chân thực, anh liền đi như vậy, cô không vui.

Miêu Từ Hành nhẹ cười, an tĩnh lau tóc cho cô.

Trong lúc này giữa hai người an tĩnh chừng mười phút đồng hồ, mãi đến chuông cửa Nhất Hạ vang rồi. Lúc này, còn có người nào sẽ tìm đến cô. Lại nói người biết cô tại đây cũng không nhiều nha!

Nhất Hạ từ trên giường đứng lên, chạy đi mở cửa, cô trước tiên ở trong mắt mèo nhìn xem, thấy là Hoàng Quỳnh lập tức mở cửa.

"Chị Hoàng, đều đã đêm, sao chị tới đây?" Nhất Hạ hỏi.