Editor: Quỳnh Nguyễn
Hai người đàn ông bắt đầu khởi động dòng khí, âm thầm có ý phân cao thấp. Mà người bên cạnh nhưng là bộ dáng xem kịch vui, lập tức đổ đầy cái chén cho bọn họ.
"Em cũng muốn uống." Nhất Hạ lại vẫn mơ mơ màng màng không minh bạch lắm, thân thể cô có thói quen kề bên Miêu Từ Hành, muốn cùng anh cùng nhau uống.
Động tác này của cô làm cho Miêu Từ Hành thoải mái không ít, tay dài túm lấy chén rượu của cô, uống một hơi cạn sạch.
Nhất Hạ cũng u mê, ánh mắt mở thật to, giờ khắc này cô thấy được, đôi mắt Miêu Từ Hành có ngọn lửa. Anh, giống như tức giận.
"Miêu tiên sinh khí phách." A Đào cười, "Chúng ta thi quyền (oẳn tù xì) như thế nào? Thua liền uống rượu."
Miêu Từ Hành nghe ngớ ra một phen, anh thật đúng là sẽ không chơi, trường hợp này không phải địa phương bình thường anh sẽ hoạt động.
" Anh Miêu sẽ không, tôi ra." Nhất Hạ nhìn anh biểu tình này liền đoán được anh khẳng định sẽ không, lập tức nói.
"Anh uống thay em!" Miêu Từ Hành nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô lộ ra tươi cười.
Nhất Hạ vung quyền rất lợi hại, từ nhỏ cô và A Đào ngoạn chơi cùng nhau, mãi đến học đại học A Đào đến Thượng Hải đến trường, Nhất Hạ ở lại Tân Thị hai người mới tách ra. Cô đối với A Đào vung quyền cực kỳ hiểu biết, hai người vung quyền tự nhiên là A Đào thua nhiều, anh tự nhiên cũng uống nhiều.
Chơi một hồi như vậy, Miêu Từ Hành xem nhìn thời gian liền nói với Nhất Hạ: "Thời gian không sai biệt lắm, chúng ta đi."
" Tốt a!" Nhất Hạ cũng hiểu được không sai biệt lắm, nhìn xem đồng hồ của mình, "Em đi toilet một phen chúng ta liền đi."
" Tốt." Miêu Từ Hành xem cô lung la lung lay, liền muốn đi đỡ cô.
"Miêu tiên sinh là ngay cả Nhất Hạ đi toilet đều phải bồi sao?" A Đào lành lạnh nói, mâu quang nhìn Miêu Từ Hành tràn đầy hèn mọn.
Miêu Từ Hành quay đầu nhìn về phía A Đào, lại nhìn cả trai lẫn gái, ở trong mắt Miêu Từ Hành, những người này đều là đứa nhỏ không hiểu chuyện, hiếu thắng, ham chơi, không biết trời cao đất rộng.
"Đào Tiên Sinh có cái gì chỉ giáo?" Miêu Từ Hành cực kỳ có lễ phép hỏi.
"A Đào, cậu làm gì nha! Nói chuyện kỳ kỳ quái quái" Nhất Hạ thấy A Đào thái độ này, khẩu khí không vui nói.
"Không liên quan thôi, chính là có chút tò mò đối với Miêu tiên sinh. Hạ Hạ, không phải em muốn đi toilet sao? Chúng ta người đàn ông có mấy câu muốn nói, em đi trước đi." A Đào lạnh lùng nói.
"Nhất Hạ, em đi đi!" Miêu Từ Hành vỗ vai cô một cái.
Nhất Hạ có chút kỳ quái, hai người kia không phải lần đầu tiên gặp mặt sao? Như thế nào giống như nước với lửa a! Anh Miêu tính cách như vậy cũng không có khả năng sẽ đắc tội với người a.
Cô là nghe Miêu Từ Hành mà nói đi ra ngoài trước rồi.
"Đào Tiên Sinh muốn nói với tôi cái gì?" Miêu Từ Hành hỏi.
"Miêu tiên sinh nhìn tuấn tú lịch sự, cư nhiên thích leo lên người phụ nữ. Mặt là bộ dáng không sai, đáng tiếc anh lớn tuổi, Nhất Hạ tuổi trẻ hiện tại thích chơi đùa với anh. Tươi mới đi qua anh liền gì cũng không phải, cho nên sớm cút ngay." A Đào lạnh lùng nói.
Miêu Từ Hành làm sao có thể nghĩ đến, có một ngày làm cho một cái người theo đuổi Nhất Hạ tới nói với mình như vậy.
Anh cười lạnh: "Đào Tiên Sinh trái lại cực kỳ hiểu biết Nhất Hạ, cậu nói có lẽ đúng, Nhất Hạ còn trẻ thích tươi mới. Nếu cô lại vẫn tại bên cạnh tôi, tôi đây không phải muốn lúc nào cũng giữ tươi, để cho cô không thể tách rời tôi a? May mà hiện tại, cô lại vẫn không thể tách rời tôi."
"..." A Đào tức giận trố mắt nhìn người đàn ông này, vốn là tính tình kích thích, anh một quyền liền vung qua đi. Ai biết Miêu Từ Hành tránh, mình ngược lại bởi vì vung quyền ra ngoài quá dùng lực thân thể mất trọng lượng, thân thể anh thiếu chút nữa ngã sấp xuống ở phía trước. Rất không dễ dàng ổn định mình, đã thấy Miêu Từ Hành vẫn đứng ở chỗ cũ, lành lạnh nhìn mình.