Editor: Quỳnh Nguyễn
"Minh tổng phối hợp như vậy Luật Chính Tư thật cao hứng, chỉ cần bệnh viện ra báo cáo chứng minh Minh Nhất Kỳ chữa khỏi, Luật Chính Tư sẽ căn cứ tình huống cụ thể xét duyệt có thông qua hay không, lại giao toà án phê duyệt." Dựa theo đề nghị, tại không có Luật Chính Tư xét duyệt, đồng thời toà án phê chuẩn, Minh Nhất Kỳ là không thể rời khỏi bệnh viện tâm thần.
Minh Nhất Kỳ nhìn xem người chung quanh, anh cảm thấy được những người này cười đều đã quỷ dị, rõ ràng anh vô tội, rõ ràng anh hiện tại hẳn là tự do, hiện tại anh như thế nào cảm thấy được mình tiến vào một cái nhà giam lớn hơn nữa a!
"Cảm ơn Dương kiểm." Minh Ý cực kỳ khách khí bắt tay cùng Dương Tại Xuân.
Minh Nhất Kỳ bị mang đi ra ngoài, anh rất xa nhìn đến Minh Ý mỉm cười quay mặt, mà lại cảm thấy được lành lạnh đáng sợ. Lại nhìn ông nội, cha mẹ bọn họ, bọn họ cho dù có tâm ngăn cản, nhưng mà hiện tại Minh Ý định đoạt, sau cùng cũng chỉ nghe anh.
Anh, đương nhiên giống tự do, kỳ thật lại càng không tự do rồi! Anh, có phải bị Minh Ý sắp xếp vào bẫy hay không!
Từ toà án tới, sắc mặt Minh Chí Côn khó coi: "A Nhất, cháu sắp xếp A Kỳ như vậy, vì cái gì ngay từ đầu không nói rõ ràng? Cháu như thế nào có thể làm cho người ta cho A Kỳ tới bệnh viện tâm thần, mặc kệ như thế nào,, cháu phải khẩn trương đưa nó ra."
"Ông nội, hôm nay là Luật Chính Tư và toà án liên hợp ra một cái thư đề nghị như vậy, mang theo ý tứ cưỡng chế chấp hành, ông muốoonchasu làm anh ra như thế nào. Hiện ở trên đầu gió, A Kỳ cũng đích xác có bệnh tâm thần, anh tất phải tiếp thu trị liệu." Minh Ý nhíu lại mày nói.
"Nhưng mà bệnh viện tâm thần như thế nào có thể là nơi A Kỳ ngốc?" Tống Mạn Vân nói, "A Nhất, cho dù A Kỳ có bệnh, chúng ta cũng không có thể đưa đi bệnh viện a!"
"..." Minh Ý không nghĩ muốn nói chuyện này, nên nói anh đã nói, lại giải thích vô dụng.
Tống Mạn Vân xem con trai phản ứng này, tất cả kích động đều đã nuốt trở vào, bà mà lại không dám nói thêm một chữ.
Minh Văn Hiên cũng cảm giác được, hiện tại A Nhất ngay cả nói quá nhiều cũng không muốn nói với bọn họ rồi. Hiện tại anh trầm mặc ngồi ở bên cạnh bọn họ, đều đã làm cho bọn họ cảm thấy được có cảm giác áp bách có rất mạnh mẽ.
Trước kia Minh Chí Côn ở trên người Minh Ý còn có vài phần uy tín, hiện tại anh không nói lời nào, Minh Chí Côn cũng không lại nhiều lời chuyện này.
"Đúng rồi, ông nội, tinh thần A Kỳ có vấn đề, theo cháu anh không có năng lực sử dụng chức trách cổ đông Hoàn Vũ. Ông nội, cháu muốn cầu thu hồi cổ quyền Hoàn Vũ trong tay A Kỳ." Minh Ý nói.
"A Nhất, A Kỳ bây giờ còn tại bệnh viện tâm thần, con lại muốn lấy đi cổ quyền của anh, như vậy có thể quá tàn nhẫn hay không." Minh Văn Hiên lập tức nói, "Ba xem vẫn lại là trước giữ lại cổ quyền A Kỳ rồi nói sau!"
"Ông nội, ông thấy thế nào?" Minh Ý căn bản không tiếp cha mà nói, mà là trực tiếp nhìn về phía Minh Chí Côn.
Minh Văn Hiên nháy mắt cảm thấy được mình đã bị một vạn tổn thương, bởi vì con trai căn bản là không coi ai ra gì không để ông vào mắt.
" Tất cả nghe theo con." Minh Chí Côn trả lời, kỳ thật A Nhất nói rất đúng, hiện tại A Kỳ cái tình huống này căn bản không thực hiện được quyền lợi cổ đông, triệt tiêu cổ quyền của anh cực kỳ bình thường.
Gần đây phát sinh nhiều chuyện như vậy, chỉ có A Nhất có thể chống đỡ cái nhà này, ông tất phải nghe A Nhất. Nếu không A Nhất thật sự hoàn toàn lạnh tâm, Minh gia cũng xong rồi.
"Ba..." Tống Mạn Vân cũng kinh sợ, tuyệt không thể tưởng được công công là loại quyết định này, thật sự liền nghe Minh Nhất.
" Cháu để cho thư ký gởi thư tín cho cổ đông, triệu tập hội cổ đông, ngày mai liền sản sinh cái quyết nghị này. Tại trước bệnh A Kỳ không tốt, anh không thể nào thực hiện chức quyền cổ đông và đổng sự công ty." Minh Ý nói.
Minh Văn Hiên và Tống Mạn Vân đều đã nhìn con trai, lộ ra biểu tình hoảng sợ.