Editor: Quỳnh Nguyễn
Minh Ý nhìn Mậu Hinh như vậy, trong lúc này tim như bị đao cắt, anh ngồi xổm người xuống ôm lấy cô: "Thực xin lỗi, Hinh Hinh, thực xin lỗi."
Mậu Hinh nghĩ muốn đẩy anh ra, hiện tại cô một chút không nghĩ muốn bị anh ôm ấp, cô chỉ nghĩ muốn đẩy anh ra, muốn tách rời khỏi anh, trốn rất xa không bị anh tìm gặp. Nhưng là hơi thở trên thân người đàn ông quen thuộc như thế, rõ ràng bọn họ kết hôn không bao lâu, cô lại cảm thấy được hương vị người đàn ông đã xâm nhập đến trong lòng cô, cùng máu thịt cô tương dung, để cho cô căn bản không thể vứt bỏ.
Lần đầu Minh Ý cảm thấy được mình thật sự làm sai, anh cho rằng mỗi sự kiện anh làm đều là đúng, anh cũng sẽ không vì mình lựa chọn hối hận. Nhưng giờ khắc này, anh thực cảm thấy được mình khả năng làm sai rồi.
Anh hối hận, hối hận làm như vậy, anh thậm chí cảm thấy được mình tự cho là đúng phạm vào một cái sai lầm trí mạng.
"Trên mặt đất ngồi lạnh, chúng ta đi trên sofa có được hay không?" Minh Ý nói xong ôm cô lên tới đến trên ghế sofa, thấy cô vẻ mặt nước mắt, vô cùng đau lòng, "Thực xin lỗi, thực xin lỗi..."
Nói xong, anh hôn môi của cô.
Lần này Hinh Hinh không có quá cự tuyệt, cô lại vẫn chuyên chú khóc, giờ khắc này cô bất lực tới cực điểm. Cô không biết đối mặt Minh Ý như thế nào, không biết đối mặt hôn nhân lần này như thế nào, càng không biết lại đối mặt Tiểu Sâm như thế nào.
Cô, sau cùng da đã bị xé toang máu chảy đầm đìa, cô ngay cả gì đó che đều không có. Cô không có biện pháp đáp lại anh, tay để tại ngực của anh, né tránh môi của anh nói: "Minh Nhất, anh đừng đụng chạm tôi, xin anh trước đừng đụng chạm tôi."
Minh Ý có chút không từ bỏ, anh buông ra Mậu Hinh.
Hinh Hinh trước cúi đầu, cô cảm thấy được mình cần sửa sang tâm tình một phen, ngẫm lại có thể đối mặt anh như thế nào. Cô cho rằng làm xây dựng tâm lý, nhưng trên thực tế vẫn rất khó như cũ.
Anh suy tư về mình làm cái gì có thể cho Hinh Hinh dễ chịu một chút, trong đầu lục soát vô số từ, lại một cái từ đều nói không ra miệng.
"Minh Nhất, em nghĩ muốn ly hôn." Hinh Hinh vùi đầu tại mình giữa gối thấp giọng nói, cô nói những lời này đều không có ngẩng đầu nhìn anh.
Thân thể Minh Ý cứng đờ, anh muốn đi ôm ấp cô, nhưng toàn thân Hinh Hinh tràn ra tới đều là cự tuyệt, cô xác thực nói cho mình, cô không muốn bị anh ôm ấp.
"Tôi nghĩ rất nhiều, ngay từ đầu kỳ thật chính là sai lầm. Tôi từng nghĩ muốn gả cho anh, có lẽ tôi có thể tiếp cận Minh gia, tôi có thể tra được chân tướng cha tôi chết, chân tướng mẹ tôi chết. Nhưng mà hiện tại tôi nhớ tới câu nói Minh Nhất Kỳ nói kia, anh nói chỉ cần Minh gia có Minh Nhất anh ở đây, đó là ai cũng động không được, anh mới đúng người trung thành nhất Minh gia kia." Nói xong, cô chậm rãi ngẩng đầu cười lạnh.
"Hinh Hinh... Không phải là như vậy..." Minh Ý cầm hai cánh tay của cô, "Chúng ta kết hôn không phải là như vậy, em biết..."
"Tôi biết, tôi đều biết nói." Mậu Hinh chợt đột nhiên rõ ràng quá nhiều quá nhiều chuyện, "Nhưng mà anh có biết sau sự kiện kia, anh còn có thể đối mặt tôi sao?"
"Kia không phải sai của em." Tự nhiên tự nhiên biết cô chỉ gì, cô xoắn xuýt thống khổ vẫn lại là quan hệ mẹ mình và cha anh, "Lúc kia em còn nhỏ, căn bản không thể làm cái gì?"
"Anh sai lầm rồi, chuyện này tựa như một cái dấu vết khắc vào máu thịt tôi. Tôi vẫn bọc một tấm da mặt sợ hãi bị người phát hiện, nhưng mà hiện tại tấm da này rốt cục vẫn lại là bị Minh gia các ngươi xé ra." Mậu Hinh ha ha cười rộ lên, "Tôi làm sao có thể là đối thủ Minh gia là các ngươi, hiện tại không phải bị đánh không hề có lực đánh trả sao?"