Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 279-3: Đại Ma Vương bắt được tôi




Editor: Quỳnh Nguyễn

Đúng, anh cảm thấy được khả năng mình làm sai rồi. Hôm nay ghi âm A Kỳ ở trên tòa có thể là một cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà, để cho Hinh Hinh tan vỡ không khống chế được, có vài thứ thật sự không khống chế được rồi.

Làm sao bây giờ?

Anh hỏi mình làm sao bây giờ? Anh có thể làm sao bây giờ? Anh có thể làm sao?

Anh ghé vào trên tay lái, trong đầu lóe ra vài ý nghĩ hoàn toàn không có, quá mức phân loạn.

Hiện tại chuyện quan trọng nhất là anh muốn tìm đến Hinh Hinh, nhưng mà tìm đến Hinh Hinh anh có thể nói cái gì có năng lực làm cái gì a?

Lúc đang nghĩ như vậy, điện thoại Minh Ý vang, là Ninh Vĩ Trạch gọi.

"Minh tổng, hiện tại tôi cùng với Hinh Hinh, lát nữa tôi đưa cô về nhà." Ninh Vĩ Trạch nói.

"Cảm ơn." Minh Ý cuối cùng yên tâm, vô luận như thế nào anh đều phải thấy Hinh Hinh lại nói.

Mậu Hinh nhớ rõ mình đã từng xem một bộ Anime, một lần nữ chính gặp phải suy sụp, vốn vì Đại Ma Vương? Lúc ấy cô nghĩ, Đại Ma Vương ở nơi nào? Đại Ma Vương là ai?

Giờ khắc này, lúc Ninh Vĩ Trạch đưa cô về nhà, trong đầu cô liền xuất hiện một câu: Đại Ma Vương bắt được tôi!

Đại Ma Vương là khúc mắc của cô, là Nguyên Tội của cô, là gì đó đáng sợ nhất trong ký ức của cô. Cô vẫn sợ hãi Đại Ma Vương, cô tránh né, cất dấu, đến chỗ hôm nay vẫn lại là bị anh tóm được rồi!

Trở về trong nhà, Ninh Vĩ Trạch đưa cô lên lầu, ra thang máy cô liền nhìn đến Minh Ý, anh đang đứng chờ tại cửa.

Hinh Hinh đứng ở trước cửa thang máy nhìn về phía người đàn ông, cô từng nghĩ Đại Ma Vương nên là lớn lên trông thế nào? Giờ này khắc này cô đột nhiên nghĩ, Minh Ý có phải chính là Đại Ma Vương hay không!

Minh Ý bước đi tới đây, khi anh đến gần Mậu Hinh theo bản năng lui về phía sau một bước. Nhìn đến cô lui về phía sau, Minh Ý cũng dừng bước, thân thể hơi hơi cứng ngắc, nhìn không chuyển mắt nhìn Mậu Hinh.

"Anh đi về trước, các em nên là trò chuyện một phen." Ninh Vĩ Trạch nói xong vỗ nhẹ nhẹ bờ vai cô.

Mậu Hinh không ngẩng đầu, nghe được thang máy đích một tiếng, cô trực tiếp đi vào trong nhà.

Minh Ý không dám tựa vào gần cô quá, chỉ là đi theo cô vào nhà.

Vừa vào nhà, Mậu Hinh đứng ở cửa, mà lại không có dũng khí bước vào.

Minh Ý tại bên người cô, nhìn mặt của cô, sắc mặt của cô cực kỳ trắng bệch, ánh mắt bất lực mà mê ly, để cho anh nhìn đặc biệt đau lòng.

" Minh Nhất, chúng ta làm sao có thể kết hôn?" Hinh Hinh đột nhiên thấp giọng hỏi.

"Anh sẽ không cho phép em hối hận." Minh Ý nói sau lưng cô, thử ôm cô, xem cô không có phản kháng, lúc này anh mới yên tâm, sau đó khép cửa phòng lại.

"Tôi hối hận rồi." Cô quay đầu nhìn anh, sau đó lui về phía sau hai bước, "Minh Nhất, tôi thật sự hối hận rồi. Ngay từ đầu gả cho anh, cho rằng có thể giúp tôi tra được nguyên nhân cha tôi chết. Kết quả phát hiện, bởi vì Minh gia có anh ở đây, mặc kệ sự tình gì đều đã vững như thành đồng, tôi căn bản đều đã tra không tới cái gì. Hiện tại tôi không khỏi suy nghĩ, anh cưới toi có phải nghĩ muốn ổn định quả bom hẹn giờ Minh gia này hay không?"

"Em làm sao có thể nghĩ như vậy?" Minh Ý biến sắc, "Nguyên nhân anh cưới em, đến bây giờ em không biết sao?"

"Trước tôi tưởng tôi biết." Mậu Hinh cười khổ, "Chúng ta có nhiều trí nhớ như vậy, tất cả hồi ức lúc nhỏ của tôi đều đã đến từ chính anh, tôi thật sự tưởng là tôi biết. Nhưng mà hiện tại, tôi không hiểu, tôi không hiểu anh, cũng không hiểu bản thân tôi, tôi càng không biết hôn ước chúng ta có cần thiết tiếp tục hay không?"

"Hinh Hinh, anh không hy vọng em nói ra hai chữ kia." Minh Ý giận tái mặt nói.

"Kỳ thật, căn bản chính là không có kết quả, tôi sai lầm rồi, chúng ta đều đã sai lầm rồi. Đại Ma Vương vẫn đều đã ở đây, rốt cục vẫn lại là bắt được tôi." Hinh Hinh nói xong ngồi xổm người xuống khóc ròng.