Editor: Quỳnh Nguyễn
Ninh Vĩ Trạch ôm nhẹ Mậu Hinh rời khỏi, Minh Ý nhìn theo bọn họ, toà án thẩm vấn bên kia vẫn còn tiếp tục, mà anh không nghĩ tới có người cư nhiên tại mí mắt anh đùa giỡn thủ đoạn như vậy, Diệp Diệu Tư quả nhiên là tốt.
Hinh Hinh và Ninh Vĩ Trạch rời khỏi tòa án, cô ngồi ở phía sau thân thể lui cùng một chỗ, ánh mắt đờ đẫn thất thần. Hôm nay tại trên tòa đả kích quá lớn, cả người cô đều đã bị lạc rồi.
Ninh Vĩ Trạch lái xe hướng đông, mãi đến chạy đến bến tàu bờ biển.
Anh ngừng xe xong, ngồi xuống phía sau.
" Hinh Hinh, kỳ thật em nên là biết, có vài thứ không có khả năng giấu diếm cả đời không phải sao?" Ninh Vĩ Trạch thử khai đạo cô, "Người biết chuyện này cũng không phải một mình em, người Minh gia vốn là là như vậy, lúc có cần cho dù không da không mặt, bọn họ cũng sẽ đi làm."
" Người Minh gia có phải cũng có thể bao gồm Minh Ý hay không?" Mậu Hinh quay đầu nhìn anh, "Em kết hôn cùng Minh Ý có phải căn bản chính là sai hay không? Em gả cho anh ấy, làm cho bọn họ có cơ hội tới thương tổn em như vậy?"
"..." Ninh Vĩ Trạch thật lâu không nói lời nào.
" Tư liệu liên quan vụ án cha em đều không có, nhân chứng liên quan cũng cơ hồ tìm không thấy, trên người Minh Văn Hiên càng tìm không thấy chỗ đột phá, em gả cho Minh Ý không có một chút tác dụng đối với vụ án cha em, em vì cái gì muốn gả cho anh a?" Hinh Hinh tiếp tục hỏi.
"Hinh Hinh..." Trong lúc này Ninh Vĩ Trạch không biết đáp lại như thế nào.
" Ngược lại, em gả cho anh, để cho người Minh gia nhục nhã em, còn hoàn toàn nhục nhã mẹ. Còn có Tiểu Sâm..." Mậu Hinh nghĩ đến mẹ, nghĩ đến con trai chỉ cảm thấy tâm can đều phải bị bóp nát, cô từng đợt đau nhức.
"Em và Minh Ý không phải yêu nhau sao?" Ninh Vĩ Trạch thử đi khuyên cô, "Anh có thể cảm giác được, sau khi em gả cho Minh Ý vui vẻ rất nhiều, mà anh ta cũng yêu em. Chuyện này khả năng thật sự không có quan hệ gì với anh ta, em không có nghe Diệp Diệu Tư nói sao? Đêm qua mới ghi âm, anh đột nhiên lấy ra, Minh Ý có lẽ thật sự không biết chuyện."
Hinh Hinh lắc đầu, dùng lực lắc đầu: "Là anh muốn cho Minh Nhất Kỳ vô tội phóng thích, là anh muốn cứu Minh Nhất Kỳ. Diệp Diệu Tư là ai, hắn là luật sư, mục tiêu anh duy nhất là đạt tới Minh Ý yêu cầu. Anh có biết hay không căn bản không quan trọng, quan trọng là..., quan trọng là...Em thành ngốc tử dối trá nhất thế gian này."
Ninh Vĩ Trạch nhìn đến Hinh Hinh như vậy, cũng khó chịu, anh không biết khuyên cô như thế nào mới có thể để cho cô không thống khổ như vậy.
"Hiện tại em định làm như thế nào?" Ninh Vĩ Trạch nhìn Hinh Hinh.
"Em không biết, em không biết kế tiếp em có thể làm cái gì? Em thậm chí, thậm chí cảm thấy được em không có biện pháp đối mặt bất luận một người nào. Vĩ Trạch, em còn ăn mặc bộ quần áo kia đi làm kiểm sát trưởng sao?" Mậu Hinh dùng lực lắc đầu không khống chế được nói.