Editor: Quỳnh Nguyễn
"Chánh án, tôi muốn mời mẹ người thụ hại nữ sĩ Khương Quế Phương ra tòa." Diệp Diệu Tư nói tiếp.
"Khương nữ sĩ, xin hỏi con gái bà cũng là người chết Giang Nguyệt Đình trong bản án có từng nói cùng bà trạng thái tinh thần đương sự Minh Nhất Kỳ có vấn đề hay không?" Diệp Diệu Tư hỏi.
"Có." Mẹ Giang trả lời, "Rất nhiều lần Nguyệt Đình đều đã nói với chúng tôi, nói A Kỳ càng ngày càng không thích hợp, buổi tối ác mộng rất nhiều, rượu cũng uống lợi hại, nhiều lần cô để cho A Kỳ nhìn bác sĩ khoa tâm thần, A Kỳ cũng không chịu đi."
"Chánh án, nơi này của tôi có ghi lại đăng ký hẹn trước bác sĩ khoa tâm thần nổi danh Tân Thị, liền năm nay Giang Nguyệt Đình vì Minh Nhất Kỳ hẹn, nhưng đương sự Minh Nhất Kỳ một lần cũng không đi qua. Bởi vậy có thể thấy được, tật bệnh tinh thần đương sự tôi đã nghiêm trọng đến người bên gối của anh đều đã mãnh liệt ý thức được, chỉ là anh không có được trị liệu hữu hiệu cùng khai thông."
Mậu Hinh đã nghe không nổi nữa, cô từ bên cạnh sườn chạy đi.
Minh Ý nhìn đến Mậu Hinh đi ra ngoài, lập tức đi theo ra rồi.
Mậu Hinh một mảnh hỗn loạn, cô quá rối loạn, nhiều năm như vậy đây là chuyện cô sợ hãi nhất, là chuyện cô một lòng muốn che dấu, nếu không cô sẽ không thiêu hủy nhật kí, cô sẽ không bị Minh Nhất Kỳ dùng thế lực bắt ép nhiều năm như vậy.
Cô cho rằng thật sự che đi qua, thật sự không có người nhác lại, kết quả hôm nay công nhiên để lộ, cô cảm thấy được người chân chính xấu xí kỳ thật là mình.
Minh Ý đuổi theo ra tới, qua đi ôm ấp Mậu Hinh: "Hinh Hinh, anh không biết Diệp Diệu Tư bày một phần ghi âm như vậy, anh thật sự không biết như vậy!"
"Anh không biết?" Mậu Hinh cười lạnh, hung hăng bỏ ra anh, vẻ mặt không thể tin nhìn Minh Ý, "Anh làm sao có thể không biết? Đoàn Luật sư là anh thao tác, tất cả mọi người biết mỗi một chi tiết đoàn luật sư đều phải cho anh xem qua, đạt được chỉ lệnh của anh mới có thể phơi lộ ra ở trên tòa, hiện tại anh nói với tooi anh không biết. Minh Ý, vì đánh thắng kiện tụng thật sự có thể không từ thủ đoạn sao? Anh thật sự cái gì đều đã có thể hy sinh, bao gồm tôi sao?"
"Anh..." Chuyện Bạch Ngưng và cha kỳ thật anh không biết chuyện, vừa mới nghe được Nhất Kỳ nói anh cũng chấn kinh. Trở lại Minh gia vài năm, anh cùng cái nhà kia không hòa nhập, về sau học trường quân đội liền càng không cần phải nói, cơ hồ không có cùng xuất hiện, anh căn bản không có biết chuyện này.
"Anh thật là đáng sợ, thật là đáng sợ!" Mậu Hinh cực kỳ hỗn loạn, tinh thần cô đã bị đứt đoạn, cô phát hiện mình rốt cuộc không có biện pháp xem Minh Ý một cái, lại nhìn đi xuống cô thấy mình quá mức xấu xí.
"Chúng ta về nhà trước tốt sao? Anh mang em về nhà." Minh Ý tiến lên ôm ấp Hinh Hinh nói.
" Đừng đụng chạm tôi, thật sự không nên đụng tôi." Lúc này Hinh Hinh đã thấy không rõ lắm bộ dáng của anh, chỉ biết là lấy tay đẩy anh ra, tránh cho anh lại nhích lại gần mình, "Tôi thật là khờ, tôi quá u mê, tôi làm sao có thể để cho mình biến thành như vậy, làm sao có thể cho rằng có thể giấu diếm cả đời."
"..." Minh Ý cũng luống cuống, anh không biết Hinh Hinh làm sao bây giờ? Anh càng thêm không nghĩ tới sẽ xuất hiện cục diện như vậy. Hinh Hinh cái dạng này anh chưa bao giờ từng thấy, cũng để cho anh không biết làm sao.
"Hinh Hinh." Ninh Vĩ Trạch đi tới, anh nhìn thoáng qua Minh Ý nói, "Hinh Hinh, anh mang em rời khỏi người này đi!"
Mậu Hinh nhìn đến Ninh Vĩ Trạch, giờ khắc này giống như tìm được người tâm phúc, cô không tự giác liền đứng ở phía sau Ninh Vĩ Trạch, không chịu nhìn lại Minh Ý một cái.
"..." Minh Ý có phần bị thương, nhưng anh cũng biết hiện tại cảm xúc Hinh Hinh kích động, chuyện Bạch Ngưng cùng cha bị để lộ trước mặt mọi người, đánh tan tất cả phòng tuyến tâm lý của cô, cô bài xích mình cực kỳ bình thường.
Nhưng mà cô rời xa mình tiếp sát một người đàn ông khác như vậy, vẫn lại là làm cho anh cực kỳ khó chịu.
"Minh tổng, tôi mang Hinh Hinh rời khỏi trước lại nói. "Ninh Vĩ Trạch nói với Minh Ý.
Minh Ý chỉ có thể gật gật đầu: "Phiền toái tùy thời giữ liên lạc cùng tôi.