Editor: Quỳnh Nguyễn
Hai người ra Thủy Đàn Cung, Nhất Hạ quay đầu xem Miêu Từ Hành: "Thực xin lỗi nha, anh Miêu, hại anh bị thương, đều đã là vì em."
" Chẳng qua là chút thương nhỏ, không có việc gì." Miêu Từ Hành thấy vẻ mặt cô áy náy, vươn ra tay dài sờ đầu cô.
Nhất Hạ lại vẫn là có chút tự trách, bởi vì cô anh không hiểu chịu mẹ chỉ trích, anh bộ dáng tốt như vậy, làn da cũng trắng hiện tại đường vết rách đặc biệt chói mắt. Chính mình có một cái mẹ như vậy, còn để cho anh chịu tai bay vạ gió, cô vậy mà lại vẫn muốn anh, thật sự là khờ dại.
Trở lại chỗ ở Miêu Từ Hành, Nhất Hạ liền muốn đi tìm hòm thuốc bôi thuốc cho anh.
"Có thể sẹo hay không? Nguy rồi, mẹ em thích nhất bôi sơn móng tay, có thể có vi khuẩn hay không? Chúng ta muốn đi bệnh viện tiêm phòng uốn ván hay không a?" Nhất Hạ nhẹ nhàng dùng bông băng vẽ loạn miệng vết thương cho anh, lo lắng thao thao bất tuyệt, nhìn miệng vết thương của anh liền cảm thấy được đau lòng khó chịu.
Cô không biết, giờ này khắc này cô đặc biệt gần chính mình, gần đến anh có thể nhìn đến lông mi cô. Trước kia anh cảm thấy được mùi nước hoa trên người cô để cho anh khó có thể chịu được. Hiện tại hương thơm nhàn nhạt trên người cô mà lại để cho anh cảm thấy được cũng là một loại hưởng thụ. Là vì tâm tình thay đổi sao? Ánh mắt anh nhìn cô trở nên thâm thúy.
"Anh Miêu..." Anh hảo kỳ quái, nhìn cô như vậy làm gì, hại trái tim của cô "Không có việc gì, bôi thuốc trên miệng vết thương thì tốt rồi." Miêu Từ Hành cũng không thèm để ý miệng vết thương, thản nhiên nói.
Nhất Hạ dán miệng vết thương đặc biệt đáng yêu cho anh sau đó nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn anh, nếu không bàn tay trên mặt anh là em, bị thương cũng là em. Mẹ em thật ác độc, cư nhiên xuống tay nặng như vậy, thật không biết em có phải con gái bà hay không."
"Mẹ cô chỉ là nhất thời tức giận không khống chế mà thôi, tôi có thể nhìn ra bà vẫn lại là quan tâm cô. Còn có cô xinh đẹp như vậy, nhưng lại muốn quay phim, đương nhiên không thể bị thương. Ngược lại tôi một đại nam nhân, mặt chịu cũng không có gì." Miêu Từ Hành nói.
Nhất Hạ nghe lời này, trong lòng ngọt.
"Nhanh đi nhận đồ vừa thu lại, buổi chiều cô muốn đi Thượng Hải, nhớ rõ sao?" Miêu Từ Hành nhắc nhở cô.
Lúc này Nhất Hạ mới nhớ lại chính mình mang theo hai thùng, phải sửa sang từng cái.
Hôm nay Nhất Hạ đi Thượng Hải cùng Miêu Từ Hành.
Trước khi lên máy bay Nhất Hạ điện thoại cho Mậu Hinh, Hinh Hinh biết cô muốn đi Thượng Hải cực kỳ chấn kinh: "Không phải đâu, hiện tại cô đi Thượng Hải, bác sĩ Miêu không phải nói bệnh tình của cô lại tái phát sao? Thật sự có thể bắt đầu công tác sao?"
"Anh Miêu đi theo bên cạnh tôi, không có việc gì." Nhất Hạ thấp giọng nói.
Mậu Hinh nghe Nhất Hạ lời này, mang theo tình ý dạt dào. Trước Nhất Hạ đối với Miêu Từ Hành khả năng chỉ là động tâm, giờ khắc này gọi điện thoại, Hinh Hinh đột nhiên ý thức được tình cảm cô đối với Miêu Từ Hành không chỉ là động tâm đơn giản như vậy rồi.
Này rốt cuộc có phải một chuyện tốt hay không?
Nhưng cô không có tâm tư nhiều suy nghĩ, bởi vì án Minh Nhất Kỳ giết người chính thức mở phiên toà rồi.
Một mở phiên toà, Dương Tại Xuân biểu hiện biết tròn biết méo, bà bày ra tất cả chứng cớ, chứng cứ có sức thuyết phục Giang Nguyệt Đình là bị Minh Nhất Kỳ và Dụ Tình Tình có tổ chức có dự mưu giết chết, mà phương pháp giết người, kế hoạch giết người do Minh Nhất Kỳ chủ đạo, anh là thủ phạm chính.
Đối với cái này, Minh Nhất Kỳ thú nhận bộc trực.
Mậu Hinh cũng tại dự thính, Minh Ý nhưng lại nghe cùng Minh Chí Côn bọn họ tại bên kia. Cô quay đầu xem bọn họ, người Minh gia hết sức bình tĩnh, hiển nhiên bọn họ biết trận này Minh gia phần thắng khá lớn.
Quả nhiên, Diệp Diệu Tư triển lãm báo cáo xem xét tinh thần mấu chốt nhất bản án, chứng cứ có sức thuyết phục Minh Nhất Kỳ tồn tại bệnh tâm thần phân liệt. Anh mời người làm chứng đó là chuyên gia xem xét tinh thần quyền uy trong nước.