Editor: Quỳnh Nguyễn
Nhất Hạ cúp điện thoại cùng Mậu Hinh, cô ra phòng, Miêu Từ Hành làm tốt bữa sáng, nhìn đến cô lộ ra tươi cười ôn nhu.
" Anh Miêu, sao em lại ở chỗ này?" Cô kỳ thật còn không có hoàn toàn tỉnh ngủ, vừa rồi gọi điện thoại đều là tiến hành trong mơ màng, lúc này nhìn đến Miêu Từ Hành không khỏi vỗ mặt mình một cái, "Em không phải đang nằm mơ đi?" Bởi vì quá không nghĩ muốn rời khỏi anh, cho nên trong mộng đều là tại nhà anh, là như thế này sao?
Miêu Từ Hành xem cô bộ dáng này, ánh mắt ôn nhu giống như nước, chỉ nói: "Đêm qua tôi đón cô tới đây. Tôi thương lượng cùng anh cả cô, thời gian cô phát tác cơn ghiền có chút thay đổi, tình huống có vẻ phức tạp, vẫn lại là ở chỗ này có vẻ thuận tiện, như vậy tôi dễ trị liệu."
Nhất Hạ cũng nhớ rõ đêm qua mình phát tác cơn ghiền, cô lại vẫn sợ hãi mình sẽ dọa đến Tiểu Sâm a! Nhưng là anh tới đón mình cô thật sự một chút ấn tượng đều không có, mặt cô hơi đỏ lên đã nói: "Các anh cũng hơi quá đáng, để cho em di chuyển đi chính là anh, để cho em ở đây cũng là các anh, có hỏi qua ý kiến của em hay không?"
Miêu Từ Hành sửng sốt liền, đã nói: "Thực xin lỗi, đêm qua nhất thời nóng vội, đã quên hỏi cô."
Nhất Hạ nghe anh nói thật có lỗi, Nhất Hạ cũng không tốt gây sự, chỉ là trong lòng có điểm khó chịu: "Hơn nữa, anh không sợ em sao? Không muốn cùng em giữ một khoảng cách sao? Để cho em ở tại nhà anh."
"Tôi sợ cô làm cái gì?" Miêu Từ Hành nói, "Vả lại khi nào thì tôi muốn giữ một khoảng cách cùng cô rồi hả?"
"Đừng cho là em ngốc anh liền gạt em." Ngày hôm qua lại là sắp xếp người đại diện mới cho cô, lại là để cho cô dời xa nhà anh, nhưng không phải là muốn giữ một khoảng cách cùng cô? Hiện tại đột nhiên lại dẫn cô trở về, cô tự nhiên có chút không được tự nhiên, mặc dù cô cao hứng là thật.
"Sợ em quấn anh a? Dù sao, anh khẳng định nhìn ra tâm tư em đối với anh?" Nhất Hạ vốn không phải một cái người thích đánh vòng, cái loại cảm giác ngày hôm qua bị anh đẩy ra bây giờ còn ở đây? Cô kỳ thật rất khổ sở.
Miêu Từ Hành sửng sốt, không nghĩ tới cô sẽ trực tiếp nói như vậy, trong lúc này anh không biết muốn đáp lại như thế nào, chỉ là vô lực nói: "Nhất Hạ, tôi..."
"Được rồi, đùa anh a!" Nhất Hạ cũng không nghĩ muốn buộc anh, thấy anh lộ ra khó xử, liền lập tức nói, "Em nói đùa a! Anh Miêu, anh tuổi lớn, cũng không biết người khác chọc anh chơi! Anh làm bữa sáng cái gì nha? Em thật đói a...!"
"Tôi nấu cháo, đi rửa mặt súc miệng đi, lập tức là có thể ăn." Thấy cô dừng, cũng không tiếp tục, chỉ nói.
Nhất Hạ đi phòng tắm rửa mặt, nhìn mình trong kính, lúc này mình thật sự là không xong, tóc loạn loạn, sắc mặt cũng trắng dọa người, nói cô là nữ quỷ đều đã có tin.
Bởi vì nhiễm độc, sắc mặt của cô đều đã kém rất nhiều, khóe mắt đều đã phiếm màu đen. Mình như vậy còn nói cái loại này cùng người đàn ông như anh Miêu, Minh Nhất Hạ nha Minh Nhất Hạ, cô thật sự là tìm đường chết.
Nhớ lại lời nói mới rồi, cô hận không thể đánh mình một phen.
Thu thập xong mình Nhất Hạ mới chậm rãi từ phòng tắm ra.
Điện thoại của cô vang, là trợ lý Tiểu Anh, Nhất Hạ nhìn điện báo, nhất thời giận từ trong tới: "Tiểu Anh, cô làm cái quỷ gì, gọi điện thoại cho tôi sớm như vậy?"
Từ trước đến nay tính tình Minh Nhất Hạ nóng nảy, trợ lý Tiểu Anh rõ ràng, bình thường Nhất Hạ một lời không hợp liền phát hỏa, cô sợ đều sợ đã chết, bình thường căn bản không dám trêu chọc cô. Cho nên nghe được thanh âm Nhất Hạ đều đã run rẩy, chỉ nói: "Nhất Hạ, sáng sớm chị Hoàng gọi điện thoại cho tôi, cô nói 8 giờ rưỡi muốn gặp chị, muốn tôi điện thoại cho chhij,."
"Cô là có bao lớn, để cho tôi đi gặp cô sớm như vậy, để cho cô chờ." Nhất Hạ nói xong lập tức cúp điện thoại, thấy Miêu Từ Hành giống không thấy cô phát hỏa, lẳng lặng ngồi ở đối diện ăn cháo.